Trí tưởng tượng phong phú của tôi đã đưa ra giả thiết chưa được trí thông minh sàng lọc.
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Bạch Nhược Hoan đứng trên tường thành.
Nàng ấy mặc váy trắng, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chua chát, "Tấm lòng của thiếp đã gửi gắm nhầm người."
Trời đất, tôi nghe câu này mà sặc.
Tôi muốn cầm chân treo ngược nàng ấy lên tường thành, sau đó xoay vòng tròn nàng ấy vô số lần. Cho nàng ấy được trải nghiệm quy trình lồng máy giặt xoay 360 độ, vắt kiệt nước trong đầu nàng ấy.
Chị hai ơi! Đây là lần thứ ba chị sống lại rồi đấy! Tại sao chị vẫn cứ sa chân vào cái hố đó. Và quan trọng nhất là tại sao chị lại chết trước mặt tôi! Chị chuyển chỗ tự tử đi, tôi sẽ tôn trọng quyết định và cầu nguyện cho chị, được không?
Nữ chính rất được ưu ái, dáng vẻ ngã chết của nàng ấy không ghê rợn mà còn đẹp nao lòng. Giống bông hoa mai đã đến lúc lìa cành, nên rụng rơi.
Tôi chửi thề ba câu liền. Mà vấn đề là máu của nàng ấy bắn vào làm tôi đau!
Tôi nhịn đau nhìn sang nam chính đứng trên tường thành. Khi nãy hắn đứng sau lưng Bạch Nhược Hoan, duỗi tay là kéo được nàng ấy nhưng hắn không làm gì cả.
Hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn rồi rời đi.
Tôi tức giận.
Đúng là cái đồ đểu!
Nam chính xoay người rời đi đột nhiên vấp chân, lăn bình bịch từ trên bậc thang xuống.
Các người hầu hoảng sợ, đứng ngây ra đó trơ mắt nhìn chủ tử ngã lăn bình bịch rồi đập mặt xuống đất.
Trai đểu tạm thời không được quan tâm sát sao đành phải tự đứng dậy. Hắn khoan thai che miệng, nhổ ra một cái răng.
Ồ, há há há!
Tôi cười trên sự đau khổ của người khác.
Quên chưa giới thiệu, sau khi xuyên không, tôi trở thành một bức tường thành.
Đúng, tôi chính là bức tường mà Bạch Nhược Hoan nhảy xuống. Cái tường thành mà thường xuyên được các tác giả chọn làm nơi tự tử cho nhân vật chính, viết nên kết cục BE.
Vừa nãy, tôi đã rút mấy cục gạch khiến trai đểu cuốn xéo ra khỏi người tôi theo đúng nghĩa đen.