Tôi cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ khoảnh khắc Lương Thanh Từ tắt thở, thời gian lại tua ngược một lần nữa.
Bắt đầu lần luân hồi thứ tư.
Ông trời rất công bằng, lần nào luân hồi cũng đánh tôi về "Level 1". Bắt đầu với một bức tường, giang sơn sau này cần tôi ra sức.
Tôi cảm ơn ông trời quá!
Sau một giây suy sụp, tôi lập tức vùng dậy.
Người đội sự nghiệp lên đầu sẽ bị khuất phục sau ba lần thất bại ư? Không!
Tôi phải nghĩ cách giữ gìn thành quả lao động, chứ không phải bị động, bị bắt khởi nghiệp lại từ đầu hết lần này đến lần khác.
Tạm thời tôi chưa biết lý do tại sao tôi cứ luân hồi mãi. Tôi từng cho rằng chuyện ấy có liên quan đến cái chết của Bạch Nhược Hoan, bởi vì tiết điểm của hai lần luân hồi trước đều là lúc nàng ấy tự tử. Nhưng lần thứ ba này thì lại trở thành... lúc Lương Thanh Từ tự tử.
Nói gì thì nói, rõ ràng hai người này là chìa khóa để giải bài toán.
Sau khi suy nghĩ xong, tôi quyết định thử can thiệp vào vận mệnh của Bạch Nhược Hoan.
Lương Thanh Từ hy sinh sau khi đất nước diệt vọng, cứu hắn thì phải cứu một đất nước trước, tính ra vừa mệt mỏi vừa khó khăn vừa không mấy hữu ích.
Tôi giống như con rắn thèm ăn mới chào đời, cứ gặm nhấm từng chút một, mọi kiến trúc và cảnh quan tôi đi ngang qua đều trở thành một phần cơ thể tôi, cứ thế cho đến khi tôi gặm đến Bạch phủ.
Con rắn thèm ăn ngày một to khỏe.
Tôi quá đỗi sung sướng!
Sau khi ngấu nghiến hết cả Bạch phủ, tôi tạm dừng kế hoạch thôn tính cả thành.
Năm nay Bạch Nhược Hoan mới đến tuổi cập kê, chỉ như bông hoa còn e ấp, quan trọng hơn hết là nàng ấy chưa gặp Lương Thanh Từ.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại cảm giác thò được cánh tay ra khỏi tường để cứu Lương Thanh Từ, bắt mình phải khống chế được cái gối bằng sứ của Bạch Nhược Hoan.
Tôi thử mãi thử mãi, cuối cùng cũng chu được cái mỏ ra khỏi mặt gối.
Tôi vô cùng kích động.
Trời đã tối, Bạch Nhược Hoan đang nằm trên giường. Nàng ấy hít thở đều đặn, tôi thì thầm vào tai nàng ấy:
Haiz, tôi đã thử rất nhiều lần và đã nhận ra người phàm không nhìn thấy linh hồn. Lần này tôi thử chơi trò huyền học xem có thể tiến vào giấc mơ của nàng ấy không, không ngờ lại thành công!
Tôi có ý tưởng, "Ta là thần gối của cô, đến để phù hộ cô."
Bạch Nhược Hoan nhìn chằm chằm cái gối sứ. Nàng ấy rùng mình sợ hãi như đóa lan trắng bị mưa táp rung cánh.
Ôi, tôi đáng thương quá mà!
Tôi cố gắng chui ra khỏi gối. Tiếc là gối nhỏ quá, không đủ diện tích cho tôi chui hẳn ra. Tôi tốn rất nhiều công sức mới lộ ra được ngũ quan.
Chỉnh lại cái miệng, nắn lại cái mũi, bóp lại cái mắt... Trước đây tôi có đôi mắt to tròn, giờ thì tôi bóp cho mắt tròn hơn một xíu, ha ha.
Nhưng tôi đã quên mất cảnh tượng này hơi bị kinh khủng, đợi đến khi tôi hào hứng muốn nói chuyện tiếp với Bạch Nhược Hoan, tôi mới nhận ra nàng ấy đã ngất tự bao giờ.