Cha Chu không để ý đến động tĩnh nhỏ của hai người.
Khuôn mặt của ông ta đặc biệt khó coi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, ông ta cũng nhìn chằm chằm Trà Trà vài giây, ánh mắt lóe lên, ông ta chợt nhận ra cô chính là nhân vật chính trong bài viết kia.
Nếu là như thế, thì rất dễ xử lý.
Vừa vặn đem vấn đề này ra giải quyết.
"Con gái nhỏ, tôi là cha của Chu Kình Hoán, tôi nghe nói rằng cô và Vân Nhạn có xảy ra một chút hiểu lầm.
Và con trai tôi đứng ra giúp cô giải quyết, hiện tại, một hai phải bắt Vân Nhạn chuyển trường, tôi không biết rằng cô biết về chuyện đó và có ý kiến
gì không!"
Cha Chu thường làm việc và gặp gỡ nhiều người, đối với ông, Bạch Trà là một cô bé ngây thơ, và ông có thể làm cho cô sợ hãi chỉ bằng một vài lời nói.
Bằng cách này, vấn đề có thể sẽ được bỏ qua.
Chu Kình Hoán hừ lạnh, trong mắt tràn đầy sát khí, muốn dùng tay trái kéo Trà Trà ra phía sau nhưng lại không nghĩ, Trà Trà nghiêng đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của anh để trấn an.
Anh sửng sốt, Trà Trà đã nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi không có ý kiến
gì, những gì Chu ca ca của tôi làm đều là đúng!"
Cha Chu, "???"
Giang Vân Nhạn, "........."
Với lời nói này của cô ấy, mọi người nhất thời đều im lặng.
Trêи thực tế, Trà Trà của anh không phải là một người dễ bắt nạt.
Cô đứng trước mặt anh.
Bây giờ, hãy để anh ấy cảm nhận cảm giác được che chở một lần!
"Cô đừng có một tiếng Chu ca ca hai tiếng Chu ca ca? Cô nghĩ mình là cái gì chứ?"
Giang Vân Nhạn tức giận đến tột cùng, nhất là nhìn thấy hai người thân mật cùng nhau hành động càng làm cho răng cô ta ngứa ngáy.
Cô ta không thể đoán ra được, Chu Kình Hoán thích Bạch Trà vì cái gì?
Mềm mại?
Dễ thương?
Ngốc?
Hay là khuôn mặt đó?
Nếu nói ra, thì cô ta là cũng là giáo hoa của trường! Không cần biết nhìn thế nào, cũng là cô ta tốt hơn!
Giang Vân Nhạn tự tin vào bản thân.
Sự tự tin này khi cô ta nhìn Trà Trà đáy mắt tràn đầy châm chọc.
Vì thế, sau khi cảm thấy thái độ không tốt của Giang Vân Nhạn, Trà Trà trở nên không vui.
Cô ở đây, sau khi nhìn thấy những người này hung dữ như vậy, cô cảm thấy Chu ca ca của cô có lẽ đã bị những người này cùng nhau bắt nạt rồi!
Chu ca của chỉ có một người, nhưng những người này lại là cùng một nhóm!
Chu ca ca của cô quá thảm rồi!
Còn cô lại hiểu lầm anh ấy đi trộm người, không được, cô đành phải giúp anh ấy xả giận!
Trà Trà ánh mắt kiên định nhìn Giang Vân Nhạn, "Không gọi anh ấy là Chu ca ca thì gọi là cái gì? Tôi cũng anh ấy rất thân, không giống như cô, rõ ràng là không quen biết, còn vội vàng đi tìm anh ấy, xứng đáng bị mắng."
Giang Vân Nhạn ngẩn ra, "???" Ngươi............Mẹ nó, các vị trưởng bối đều ở đây, ngươi không biết giữ hình tượng của chính mình sao?
Không biết làm ra bộ dáng ôn nhu, tốt bụng và rộng lượng?
Cô ta suy nghĩ một chút, lúc cãi có hay không luôn giữ vững hình tượng đã ngụy trang của mình.
Vì vậy, Trà Trà rất vui.
Giáo hoa thật ngốc!
Không thông minh bằng Ninh Phong!
Ngay sau đó, Trà Trà thấy rằng Giang Vân Nhạn không thể nói lại cô, vì vậy cô ta bắt đầu chơi xấu.
Bởi vì cô chỉ nói một vài từ.
Giang Vân Nhạn đã oa oa khóc.
Trà Trà vẻ mặt mộng bức, lập tức, kéo Chu ca ca nhanh chóng lùi lại phía sau, như lâm vào đại địch, "...........cô cô cô, cư nhiên dám ăn vạ? Tôi không có đánh cô, cô khóc cái gì?"
Cô liền ngay cả một sợi tóc của Giang Vân Nhạn cũng chưa chạm vào a!
Cha Chu nhìn Giang Vân Nhạn đang khóc nức nở, rồi lại nhìn Mẹ Giang, ông vừa giận vừa xấu hổ.
Và cơn tức giận này hiển nhiên đã bị ông ta đánh thẳng vào đầu Trà Trà.
"Cô đang làm cái trò gì vậy? Còn nhỏ như vậy vừa mở miệng liền đem người mắng đến khóc! Cô không biết nhường con bé một chút sao?"
Trà Trà cau mày, rất không vui, "Ông nói bậy, tôi rõ ràng không mắng cô ấy cái gì a, hơn nữa đều là lần đầu tiên làm người, tại sao tôi lại phải nhường cô ta? Tại sao cô ta không nhường tôi???"