Không thấy một lá thư tỏ tình nào được coi là bình thường.
Đủ loại lung tung rối loạn, tóm lại là ở trong mắt anh, những bức thư này toàn bộ đều rác rưởi!
Sắc mặt lạnh lùng, đổi tay ném cho Ninh Phong.
"Vứt hết những thứ này đi."
Ninh Phong người nãy giờ đang xem kịch, "???" Sao anh không tự mình ném nó đi chứ?
Thùng rác gần như vậy?
Ném thư tình còn muốn làm nghi thức tình cảm?
Ninh Phong vẻ mặt mờ mịt, nhưng không dám nói gì, đành im lặng nhận lấy, đem toàn bộ ném vào thùng rác.
Hắn không khỏi thở dài, muốn đoạt vợ của Chu ca, thật là không có mắt.
Nếu theo như trước ước chừng Chu ca của hắn có thể đã đi tìm những người viết thư tình cho Trà Trà, tìm ra hết, liền đem cả đám đánh một trận!
Gần như đó là cách duy nhất để trút bỏ hận thù.
Còn bây giờ?
Chu ca của hắn đã thực sự thay đổi, và tính khí của anh ấy đã tốt hơn rất nhiều.
Đang miên man suy nghĩ, hắn nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, "........." Chậc chậc, hắn đột nhiên biết tại sao Chu ca của mình tính khí lại tốt như vậy.
Trà Trà tò mò kéo ống tay áo của Chu Kình Hoán, "Chu ca ca? Những phong thư đó có đẹp không?"
Nghe một chút, đây là điều mà người bình thường có thể hỏi sao?
Chu Kình Hoán sắc mặt đen lại, nhịn không được muốn đánh người, "Khó coi, không đẹp chút nào!"
Ai! Cô dâu nhỏ nhận được nhiều thư tình như vậy, còn quay đầu lại hỏi anh thư tình có đẹp không.
Sợ là muốn anh tức chết.
Trà Trà vẻ mặt nghi hoặc, "Không được đẹp sao? Vậy tại sao anh lại vừa xem vừa cười?" Đừng tưởng rằng em không nhìn thấy, tâm trạng của anh rõ ràng đã thay đổi!
Vì vậy, nói không đẹp, chắc chắn là giả!
Chu Kình Hoán đột nhiên bị nghẹn, "........." Sở dĩ anh cười đương nhiên là bởi vì những thư tình đó quả thực rất cay mắt .
Nếu như là anh ấy, nhất định có thể đem đám người đó ném xa mười con phố!
Một người nào đó khá tự tin, vẻ mặt toàn là khinh thường.
"Trà bảo, đợi anh buổi tối gửi một bức thư đẹp hơn cho em, được không? Những cái lộn xộn đó, em không thể tùy tiện đọc được. Nếu sau này có người đưa cho em, em hãy đem nó ném cho tiểu phong tử."
Rốt cuộc, cũng không phải là cái gì tốt, đáng giá để chính tay anh ném vào thùng rác.
Ninh Phong cười thầm, trong lòng dần dần đoán được suy nghĩ của Chu ca.
Trong trường hợp này, Chu ca sẽ bị vả mặt hắn sẽ yên lặng chờ xem kịch.
Sự thật đã chứng minh.
Chu Kình Hoán quả thực đã bị chính mình tát vào mặt.
Buổi tối.
Trà Trà nhìn Chu Kình Hoán vẻ mặt đầy mong đợi, "Chu ca ca, không phải anh nói muốn gửi cho em một lá thư thật đẹp sao?"
Anh Chu chột dạ cúi đầu, "Anh, anh đang chuẩn bị chuẩn bị."
" Được rồi" Trà Trà có chút mất.
Mong đợi bức thư, không có.
Nhưng không sao, chờ ngày mai!
Đêm khuya.
Ninh Phong ngủ một giấc, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đang định đi toilet, còn chưa chuẩn bị đi, đã thấy một người đứng cách giường không xa.
Hắn sợ tới mức suýt hét lên, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất.
Hắn theo bản năng bật đèn lên, lại nhận ra người đang đứng chính là Chu ca.
"..........."
Hắn thở dài ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình.
"Chu ca? Anh, anh, nửa đêm không ngủ, anh đang làm gì vậy?" Đem hắn doạ chết khϊế͙p͙.