Thần sắc nhàn nhạt, nhưng thật ra nhìn không ra có phải hay không đang tức giận.
Bất quá, Trà Trà cảm giác được biến hoán rõ ràng đến từ Đế Hàn Thành.
Giống như hiện tại, cô cầm một viên mứt hoa quả ở trước mặt Đế Hàn Thành quơ quơ.
Đế Hàn Thành, "Ta không thích ăn ngọt."
Trà Trà, "A???"
Không thích sao?
Lúc trước vì sao còn đoạt điểm tâm cùng mứt hoa quả của cô?
Không nghĩ ra.
Vậy được, cô ăn một mình.
Đế Hàn Thành nhìn tiểu cô nương một mình ăn đến vui vẻ, hắn càng buồn bực, "............" Ta đang tức giận, nàng nhìn không ra tới sao?
Ta không thích ăn ngọt.
Nhưng ta muốn nàng uy ta ăn!
Có thể hay không cho một chút thành ý?
Thẳng đến tới hoàng cung, Trà Trà xuống xe ngựa, Đế Hàn Thành cũng không chờ đến người nào đó uy mứt hoa quả.
Hắn sắc mặt khó coi.
Đi đến đâu, đều nhấc lên một trận gió lạnh.
Đế Hàn Việt nguyên bản còn muốn đi lên hỏi vài câu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Đế Hàn Thành, yên lặng lui về phía sau vài bước, tiến đến bên cạnh Trà Trà.
Nhỏ giọng hỏi, "Ngươi có phải hay không cùng hoàng huynh cãi nhau?"
Trà Trà vẻ mặt nghi hoặc, "Ngươi đang nói cái gì? Ta như thế nào sẽ cùng hắn cãi nhau a?"
Nói xong lời này, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Đế Hàn Thành, cọ cọ chạy qua.
Thập phần tự nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn, "Ngươi nói đi, chúng ta có cãi nhau hay không!"
Ta là một tiểu cô nương ngoan ngoãn như vậy, sao có thể cãi nhau chứ?
Đế Hàn Thành nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, cho một cái nàng ánh mắt tự nàng hiểu lấy, hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều rút về tay, một mình một người đi về phía trước.
Trà Trà mờ mịt nhìn nhìn tay của mình trống rỗng, lại nhìn thân ảnh kia, thần sắc có chút không vui.
Đế Hàn Việt run bần bật đứng ở tại chỗ, thầm kêu không tốt.
Xong rồi!
Xem bộ dáng này, hai người nhất định là cãi nhau hoặc là giận dỗi!
Đáng sợ nhất chính là, Trà Trà còn không biết đắc tội với hoàng huynh ở chỗ nào......
Xong rồi xong rồi, không biết Tiết tướng quân nếu biết, mới vừa tiến cung, liền xảy ra việc như vậy, sẽ có phản ứng gì.
Ai, hoàng huynh của hắn nếu là tức giận, vậy tất nhiên sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ.
Tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Này phải làm như thế nào cho phải?
Hắn thở dài, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía tiểu khả ái.
Ai, tiểu khả ái đều bị dọa choáng váng.
Trà Trà thu hồi tầm mắt mờ mịt, rũ mắt nhìn nhìn mứt hoa quả trong tay.
Làm như không hiểu, lại lần nữa ngước mắt nhìn thoáng qua thân ảnh kia.
Liếc mắt một cái, phảng phất đã xác định ra cái gì đó.
Trong lòng đột nhiên đau nhói.
Nga, không cần cô a?
Cô bĩu môi, giơ tay đem mứt hoa quả ném xuống mặt đất.
Xoay người liền hướng cửa cung đi tới.
Đế Hàn Việt còn chưa có phản ứng, nhìn đến động tác của Trà Trà, càng thêm mờ mịt.
"............" Đây thật sự là cãi nhau!!!
Thật sự a!
Trong đầu hắn, đột nhiên hiện lên cái gì đó, vội vàng lên tiếng, "Trà Trà, ngươi đây là muốn đi đâu a? Hồi phủ tướng quân sao?"
Lời còn chưa dứt, liền nghiêng đầu nhìn phản ứng của Đế Hàn Thành.
Nào biết, còn không nhìn thấy người, thì đột nhiên có một trận gió thổi qua.
"???" A, hoàng huynh của hắn đâu?
Như thế nào không thấy?
Đế Hàn Việt mộng bức quay đầu lại nhìn Trà Trà, "......"
Hả? Hoàng huynh từ lúc nào chạy đến trước mặt của Trà Trà?
Trà Trà dừng lại bước chân, ngước mắt nhìn Đế Hàn Thành đang chắn trước mặt cô, "Ngươi tránh ra."
"...... Nàng muốn đi chỗ nào?" Giọng nói trầm ổn khàn khàn, giống như là đang kiềm chế điều gì đó.
"Ta đi chỗ nào tại sao lại phải nói cho ngươi? Không thể hiểu được!"
Không thể hiểu được cảm xúc có chút không đúng này, không thể hiểu được tại sao lại buông cô ra, hiện tại lại không thể hiểu được tại sao lại ngăn cô lại!
Cô thật sự thật sự rất không vui.
Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng ra a, ta lại không phải người không biết nói lý.
Cố tình không nói, còn muốn cô tự mình suy nghĩ.
Chính là, cô như thế nào cũng không nghĩ ra được a!