Mắt thấy người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều.
Nó đặc biệt muốn đem Trà Trà đánh thức, làm cô nói mấy câu.
Nhưng là, nhìn gương mặt nhỏ của Trà Trà điềm tĩnh ngủ.
Thất Thất nghĩ lại một chút.
Thời điểm tuyệt thế tiểu khả ái ngủ, có thể bỏ được đem cô đánh thức sao?
Đương nhiên là không!
Cho nên, nó lựa chọn bảo trì trầm mặc.
Tâm tình phức tạp nhìn số người xem đang tiếp tục tăng lên.
Lúc Tô Hoán trở về, nhìn thấy công gái nhỏ ghé vào trêи bàn ngủ.
Khuôn mặt an tĩnh ngủ.
Trực giác nhạy bén, ngay lập tức liền nhìn thấy di động.
Hắn lại gần nhìn thoáng qua, nhìn thấy được cô đang phát sóng trực tiếp, mày hung hăng nhíu lại.
Ngay lập tức, hắn cố ý xoay người sang một bên, trong phát sóng trực tiếp, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, nhưng là, gương mặt lại không xuất hiện.
Dù vậy, đã cũng đủ làm người xem phát sóng trực tiếp biết, Trà Trà cũng không phải ở một mình, bên cạnh cô còn có một người đàn ông.
Tô Hoán vẻ mặt tự nhiên lấy di động qua, nhấn rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn cô gái nhỏ vốn dĩ đang an tĩnh ngủ đột nhiên mở mắt ra.
Mơ mơ màng màng nhìn hắn.
Đôi mắt ướt át, tràn đầy mờ mịt.
"Anh đã trở lại?" Cô hỏi.
Một lúc sau.
Tô Hoán cầm di động, cảm thấy chột dạ.
Hắn lấy lại bình tĩnh, bộ dáng ôn hòa.
"Đã trở lại, tôi cảm thấy em chắc cũng không có nấu qua cơm, cho nên, cho người đóng gói một ít đồ ăn, em nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."
Hắn đặt điện thoại xuống, lại đem đồ ăn đang xách trêи tay đặt lên trêи mặt bàn, lưu loát dọn xong.
Ngay sau đó, lại đem kẹo, đặt ở bên cạnh cô.
Trong nháy mắt nhìn thấy kẹo, Trà Trà thần trí, ngay lập tức thanh tỉnh.
"A! Kẹo!"
Cô hai mắt tỏa sáng, lập lánh.
Mùi đồ ăn bay đến mũi nhỏ của cô, cô nghiêng đầu, nhìn nhìn đồ ăn rất tinh xảo, thoạt nhìn hương vị thực không tồi.
Cô hướng về phía Tô Hoán chớp chớp mắt, tâm tình cực tốt.
"Tô Hoán, anh thật là lợi hại a!"
"Bất quá......Chỉ có một trăm tệ, có thể mua nhiều như vậy sao?"
Trà Trà rũ mắt nhìn hộp kẹo to bên cạnh, hộp này......Thoạt nhìn rất đắt tiền.
Tô Hoán mặt không đỏ tâm không loạn từ trong túi móc ra một trăm tệ, nhét lại trong tay Trà Trà.