Giang Ly Hoán cầm sách trong tay mở ra, đưa tới trước mặt Trà Trà.
"Vậy sói xám chân ngắn nhỏ trên đây, cô tới nói một chút, là ai vẽ?"
Tiểu cô nương hung ba ba lập tức chuyển qua hình thức chột dạ.
Đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển.
Thầm nghĩ: Bị hắn phát hiện rồi a!
Đều đã qua ba ngày rồi, hắn mới phát hiện.
Quả nhiên, có chút ngốc.
"! ! Là tôi vẽ a! Cậu không cảm thấy sói xám chân ngắn nhỏ trên đó lớn lên thực! ! Thực đáng yêu sao? Sói xám chân ngắn nhỏ, siêu đáng yêu nha!"
Trà Trà mặt không đỏ tim không đập tiến vào hình thức nói lung tung.
"Đáng yêu?" Trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.
Trà Trà ngoan ngoãn gật đầu.
"Đúng rồi, siêu đáng yêu!"
Tiểu cô nương vừa nói vừa chỉ chỉ sói xám chân ngắn nhỏ trên sách.
"Cậu xem chân ngắn nhỏ này, cậu xem đường cong này! ! Nhìn thế nào xem thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
"
Giang Ly Hoán cười nhẹ một tiếng, đem sách vở khép lại, tùy tay ném qua một bên.
"Tôi thật ra lần đầu tiên nghe nói sói xám đáng yêu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, sói xám có một đôi chân ngắn nhỏ, tiểu dã miêu cư nhiên lại có một đôi chân dài.
"
Hắn tâm tình thực tốt.
Tiểu cô nương nhà hắn thật sự quá đáng yêu.
Đáng yêu đến mức hắn sắp nhịn không được.
Ỷ vào người nào đó bộ dáng thoạt nhìn không quá thông minh, Trà Trà tiếp tục nói lung tung.
"Vậy cậu hẳn là nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi giúp cậu có tầm nhìn xa hơn, bởi vì trên đời này, chuyện lạ gì cũng có.
"
Giang Ly Hoán bị bộ dáng nghiêm túc kia của cô chọc cười ra tiếng.
Tiểu cô nương như thế nào lại có thể đáng yêu như vậy?
Hắn bất đắc dĩ.
"Ngày mai sẽ nhiều thêm một món đồ ăn để cảm tạ cậu.
"
Trà Trà ánh mắt lóe lóe, "! ! " Thật dễ hống.
Nói mấy câu liền nhiều thêm một món đồ ăn, thật tuyệt a!
Cô nghiêm trang gật đầu, ổn định, không thể biểu hiện ra mình hiện tại rất là vui vẻ, phải trấn định, phải bình tĩnh.
Sau ba giây đồng hồ.
Trà Trà đặt đồ ăn vặt xuống, tiến đến bên cạnh hắn, thúc giục nói, "Cậu mau đọc sách đi, nếu chỗ nào không biết có thể hỏi tôi!"
Tôi còn phải đi ngủ nga!
"Được.
"
Giang Ly Hoán thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, tùy tay cầm lên quyển sách vừa rồi, tùy ý mở ra một trang.
Trà Trà thấy hắn tựa hồ rất nghiêm túc, vừa lòng gật gật đầu.
Nên có thái độ nghiêm túc trong học tập!
Cô vui vẻ xé mở một túi đồ ăn vặt, ngồi dựa vào trên giường hắn ăn trong chốc lát.
Không biết qua bao lâu, đồ ăn vặt không sai biệt lắm đều ăn xong rồi, Giang Ly Hoán còn đang đọc sách.
"Cô có nơi nào không biết không a! ! " Cô nhược nhược hỏi.
Thoạt nhìn bộ dáng không có tinh thần.
Lời nói vừa dứt, liền ngáp một cái.
Giống như có chút mệt nhọc.
Giang Ly Hoán ngước mắt nhìn cô, đáy mắt đều là ý cười.
"Cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lát trước, đợi một chút có vấn đề không hiểu, tôi sẽ hỏi cậu.
"
Trà Trà cố sức nâng mặt lên, nhìn hắn một cái.
"Được rồi, cậu nhớ rõ phải kêu tôi nga.
"
Tiểu cô nương mơ mơ hồ hồ, đôi mắt sắp không mở lên.
Gục cái đầu nhỏ xuống, mới vừa đặt đầu xuống gối, liền giống như keo dính, không nhúc nhích nữa! !
Thực mau.
Tiểu cô nương đã tiến vào mộng đẹp.
Giang Ly Hoán nghiêng đầu, đáy mắt tràn đầy quyến luyến nhìn cậu, thiếu niên lạnh lùng trước đó phảng phất không phải hắn.
Thiếu niên vẫn là thiếu niên kia, chỉ là, toàn thân đều mang theo vài phần xâm lược.
Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cô, dần dần xuất thần.
Tiểu cô nương làn da trắng nõn, lộ ra một chút ửng đỏ.
Nhìn qua vừa mềm vừa mộng nước.
Ngón tay thon dài, không chịu khống chế duỗi ra.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô.
Thực mềm thực mềm.
Qua một hồi lâu.
Hắn mới thu tay.
Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương, hiện lên mấy cái dấu tay.
Hắn ngây người.
Hắn giống như không có dùng lực! ! Tiểu cô nương cũng quá mềm mại rồi.
Nghĩ xong lại cười nhẹ một tiếng, hắn đứng dậy, đem chăn đắp lên trên người cô, động tác vô cùng ôn nhu.
.