Trà Trà, ngây người trong chốc lát.
Thẳng đến cửa phòng bị gõ vài cái.
Cô mới lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy Giang Ly Hoán đứng ở ngoài cửa, tiểu cô nương có chút hoảng.
"Tối hôm qua cậu! ! "
Không đợi cô nói xong, Giang Ly Hoán bình tĩnh nói, "Trong nhà có rất nhiều gian phòng dành cho khách.
"
Trà Trà gật gật đầu.
Đã hiểu ý tứ của hắn, tối hôm qua, hắn ngủ ở phòng dành cho khách.
Cô có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói thầm.
"Kỳ thật cậu có thể đánh thức tôi! ! "
Giang Ly Hoán rũ mắt, lắc đầu, "Tối hôm qua cậu ngủ rất say, không thích hợp đánh thức.
"
Huống chi, hắn cũng luyến tiếc kêu cô dậy.
"Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cậu mau đi rửa mặt đi.
"
Hắn thập phần tự nhiên nói.
Trà Trà sửng sốt một chút, gật gật đầu, "Được.
"
Lúc cô xoay người trở về mình phòng, lại quay đầu lại nhìn Giang Ly Hoán một cái.
Như có như không nói thầm một câu.
"Cậu cứ như vậy, sẽ đem tôi sủng hư! ! "
Cái gì cũng không cho cô làm, ngay cả học bù, cô cũng ngã vào giường hắn ngủ một đêm, còn khiến cho hắn phải chạy tới phòng dành cho khách để ngủ.
Sáng sớm, hắn lại đem bữa sáng chuẩn bị xong.
Trà Trà vừa rửa mặt, vừa tự mình tỉnh lại.
"Thất Thất, ta cảm thấy, ta cần thiết phải hảo hào học tập, sau đó trở về giúp hắn học bù, mới có thể đền bù một chút.
"
【 Đúng vậy, rất có đạo lý.
】
Ai nha, ký chủ rốt cuộc cũng có suy nghĩ phải hảo hào học tập, thân là hệ thống, nó tự nhiên là sẽ duy trì, tuy rằng là bởi vì Giang Ly Hoán, mới bắt đầu chuẩn bị hảo hào học tập.
Nhưng mà không sao! ! Quá trình không quan trọng, nguyên nhân cũng không quan trọng, quan trọng là hảo hào học tập, việc này liền đúng rồi.
*
Trên xe.
Trà Trà ngồi ở bên cạnh Giang Ly Hoán, lại ngáp một cái.
"Tối hôm qua không ngủ tốt sao?"
Giang Ly Hoán nhẹ giọng dò hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ của cô.
Trà Trà lắc đầu, "À không, tối hôm qua tôi ngủ rất tốt, có thể là bởi vì mấy ngày trước mất ngủ đi.
"
Lại nói tiếp, tối hôm qua thật sự ngủ rất ngon nga.
Chẳng lẽ là bởi vì là giường của Giang Ly Hoán, so với giường của cô thoải mái hơn?
Thất Thất mặt không đỏ tâm không đập theo công nói lung tung, 【! ! ! ! Đúng vậy, chính là như thế! Bởi vì giường của hắn tương đối thoải mái, giường của cô không thoải mái, cho nên các người có thể đổi giường.
】
Trà Trà, "Vậy thì rất ngượng ngùng a, quá phiền toái.
"
Giang Ly Hoán thần sắc căng thẳng, "Như thế nào không nghe qua cậu bị mất ngủ?"
Cho tới nay, tiểu cô nương ở trước mặt hắn, đều rất hoạt bát, hoặc là ôm đồ ăn vặt, hoặc là ôm kẹo.
Hắn hơi rũ mắt, lâm vào suy tư.
Trà Trà lắc đầu, cảm thấy việc mất ngủ cũng không phải là chuyện đại sự.
"Cũng còn tốt, chỉ mất ngủ mà thôi.
"
Hiển nhiên, cô không để ở trong lòng.
Giang Ly Hoán thấp giọng nói lại một lần, "Mà thôi?" Ánh mắt lạnh lùng, lần đầu tiên nhiễm lên một chút đen tối.
Có lẽ là hắn nói quá nhỏ, Trà Trà không nghe rõ.
Cô cúi đầu, từ trong túi tìm ra đồ ăn vặt, cùng bình thường giống nhau, vui vẻ ăn đồ ăn vặt.
Thoạt nhìn như là một tiểu hải tử vô tư.
Lát sau.
Giang Ly Hoán tìm ra điện thoại, đưa tới trước mặt Trà Trà, nhàn nhạt nói, không có cảm xúc đặc biệt gì.
"Buổi sáng cậu để điện thoại ở trên giường tôi, quên cầm đi.
"
Tài xế đang lái xe, "! ! ! ! "
Tiểu thiếu gia động tác nhanh đến như vậy sao?
Hắn ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, tiểu thiếu gia cư nhiên đem tiểu cô nương bắt tới tay?
Trà Trà ôm đồ ăn vặt, nhìn nhìn điện thoại, "Vậy cậu nhét vào trong túi của tôi đi.
"
"Ừm.
"
Ngón tay thon dài, đem điện thoại nhét vào tới trong túi cặp của cô.
Hai mắt thanh lãnh, hiện lên một mạt kinh ngạc.
Trong túi này tựa hồ không có thứ gì cả, vậy đồ ăn vặt cô từ nơi nào lấy ra tới?
Hắn rơi rớt cái gì rồi sao?.