Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 391: Thanh Mai Ngọt Ngào 44





Tiểu cô nương vừa định tiến lên động thủ.

Đột nhiên, nhận ra cái gì đó.

Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua An Uy.

"! ! "
An Uy không biết từ khi nào ở trong góc tìm ra một khối gạch, vẻ mặt khẩn trương đi theo phía sau Trà Trà.

Trà Trà suy nghĩ một chút, duỗi tay vỗ vỗ đầu An Uy.

"Nghe lời, tránh xa ra một chút, đừng để máu bắn lên trên người.

"
Ân, cũng đừng chậm trễ ta đánh người.

Ngốc như vậy, sẽ kéo chân ta.


An Uy bắt gặp đôi mắt tràn đầy lệ khí kia của tiểu cô nương, theo bản năng gật gật đầu.

Phó An cười lạnh một tiếng.

"Một đại nam nhân, trốn ở phía sau tiểu cô nương? Tao nói này, mày và Phó Dương có phải không biết xấu hổ quá rồi hay không?"
Trà Trà quay đầu lại, nghiêm túc sửa lời Phó An.

"Bọn họ đứng ở phía sau ta, là bởi vì ta muốn che chở bọn họ, còn người giống như ngươi, liền không có cơ hội đứng ở phía sau ta.

"
Giọng nói mềm mại, tràn đầy tàn khốc.

Đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, cô cười.

"Phó An ngươi chỉ có thể nằm ở dưới chân của ta, hoặc là quỳ xuống kêu ba ba, bất quá, thực đáng tiếc, ta hiện tại không muốn ngươi quỳ xuống kêu ba ba!"
Hiện tại chỉ muốn đánh chết ngươi nga.

Phó An xanh cả mặt, tiểu cô nương thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược.

Mỗi lần nói chuyện, đều có thể đem hắn ta tức đến mức muốn hộc máu, hắn ta nghiến răng nghiến lợi cả giận nói, "Các huynh đệ! Lên! Bắt lấy cô tôi, tôi thêm tiền gấp đôi!"
Trà Trà nghiêng đầu, "! ! Nguyên lai bọn họ là ngươi tiêu tiền mời đến a? Ngươi người này! ! Chậc chậc.

"
Quá ngu ngốc!
Phó An, "Cười cái gì? Hiện tại biết sợ rồi sao? Bọn họ đánh nhau, đều là chuyên nghiệp! Hừ, so với cô chuyên nghiệp hơn!!!"
Nói đến chuyên nghiệp, hắn ta cố ý nhấn mạnh một chút.

Đây chính là hắn ta bỏ ra không ít tiền, mới thuê tới được.

Ngay sau đó.

Vài người hung thần ác tiến lên vây quanh.


Một phút sau.

Mấy cái người nam nhân gọi là đánh nhau chuyên nghiệp, bị tiểu cô nương dứt khoát lưu loát cho đi hôn đất.

Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức Phó An căn bản không kịp phản ứng.

Tiểu cô nương đã gϊếŧ đến trước mặt Phó An, một chân đem người đạp xuống mặt đất.

Phó An kêu rên hai tiếng.

Trà Trà đứng ở chỗ đó, giơ tay soái khí búng tay một cái.

"An Uy!" Cô kêu.

An Uy cầm gạch nhanh chóng đi tới trước mặt Trà Trà.

"Nhìn chằm chằm hắn ta, hắn ta dám động đậy một chút, để cho hắn ta lĩnh giáo một chút sự lợi hại của cục gạch trong tay cậu.

"
"Được!" An Uy trong mắt tràn đầy tức giận.

Hắn oán hận nhìn chằm chằm Phó An.

Phó An nhìn An Uy, lại nhìn nhìn hung thần tiểu cô nương, sợ tới mức hắn ta ngã trên mặt đất run bần bật! !
Tiểu cô nương dặn dò xong, xoay người đi đến trước mặt Phó Dương.

Trong một góc, Phó Dương ánh mắt trống rỗng, phảng phất đem chính mình cách ly với thế giới bên ngoài.

Trà Trà nghiêng đầu nhìn cậu ta trong chốc lát.

Lại duỗi tay ra ở trước mặt cậu ta quơ quơ! !
Ô, vẫn không phản ứng.

Này! ! Cô chỉ biết đánh người, không hống người.


Này cũng quá khó xử cho tiểu khả ái cô rồi.

Trà Trà đứng lên, quay lại nhìn An Uy, "Cậu lại đây hống cậu ta đi.

"
An Uy, "???"
Hống?
Cái từ này, cậu có phải dùng không được thích hợp hay không?
An Uy chưa kịp hỏi, hắn theo Trà Trà nhìn qua.

Phó Dương ở trong một góc vẫn như cũ co rúm lại.

Rõ ràng là đã chịu đã kích rất lớn.

Hắn xách theo cục gạch vội vàng đi đến chỗ của Phó Dương.

Thật cẩn thận ngồi xổm xuống, sợ dọa đến Phó Dương.

Cục gạch trong tay, bị Trà Trà đoạt lấy, "Cậu có phải bị ngốc hay không? Cậu cầm gạch đi nói chuyện với cậu ấy, là muốn đem cậu ấy hù chết sao?"
An Uy, "! ! " A, hắn suy xét không chu toàn.

Hắn duỗi tay lắc lắc Phó Dương, nhẹ giọng nói chuyện.

Trà Trà cầm gạch, quay đầu lại nhìn Phó An, chỉ thấy Phó An mới từ trên mặt đất bò dậy, đang định chạy trốn.

Trà Trà, "???" Xem ta không tồn tại?.