Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 418: Phiên Ngoại 2





Tiểu cô nương bộ dáng thoạt nhìn còn tính là bình thường.

Đôi mắt trước sau như một ướŧ áŧ.

Chỉ là! !
Tổng cảm giác có cái gì đó không đúng.

Giang Ly Hoán duỗi tay xoa xoa đầu tiểu cô nương, nhẹ giọng nói, "Em uống say rồi.

"
Tiểu cô nương đẩy tay hắn ra.


"Được nói bậy! Em ngàn ly không say, lại đến một ly!"
Ta sao có thể một ly là say?
Không cần xem thường tửu lượng của ta!
Phó Dương + An Uy, "! ! ! ! "
Giang Ly Hoán nghe theo lại rót cho tiểu cô nương không say thêm một ly rượu trái cây, "Uống ít một chút! ! "
Trà Trà ôm cái ly, ngoan ngoãn gật gật đầu, "Ừm, em chỉ uống một ly.

"
Sau khi một ly uống hết.

Tiểu cô nương đứng lên, bộ dáng bình thường vươn tay, một phen đoạt lấy ly rượu vang đỏ trong tay Giang Ly Hoán.

Sau đó đem ly không của mình đưa tới trước mặt Giang Ly Hoán.

"Chúng ta đổi một chút, anh nếm thử của em một chút, anh nếm thử của em một chút! ! "
Tiểu cô nương vừa mềm vừa ngoan, một ngụm uống hết rượu vang đỏ còn lại, sau đó chép chép miệng, nói, "Cái này của anh uống không ngon bằng của em!"
Tiểu cô nương đặt cái ly xuống, sau đó đi lấy cái ly trong tay Giang Ly Hoán vốn dĩ của cô.

Sau đó.

Tiểu cô nương bắt đầu bộc phát tính tình.

Vươn ngón tay trỏ trắng nõn ra chỉ vào Giang Ly Hoán, vẻ mặt phẫn nộ, "Anh anh anh, anh như thế nào đem rượu trái cây của em uống hết rồi, anh bồi thường cho em!"
An Uy cùng Phó Dương rốt cuộc xác định một sự kiện.


Trà ca nhà bọn họ thật sự uống say.

Chỉ một ly rượu trái cây, tiểu cô nương đã bắt đầu chơi xấu.

Giang Ly Hoán nhìn tiểu ma men, hơi thở dài, "! ! Rượu trái cây đã không còn, anh đem chính mình bồi cho em, có được không?"
Nghe vậy.

Tiểu cô nương cúi đầu bắt đầu suy tư.

Cô nhéo nhéo ngón tay trắng nõn, bắt đầu một đám số, "Rượu trái cây, anh? Đồ ăn vặt, sườn heo chua ngọt, kẹo que! ! Anh! ! "
Nửa phút sau.

Tiểu cô nương rối rắm ngẩng đầu, nghiêm túc khó xử nhìn hắn.

"Không không không, anh không đáng giá bằng nhiều đồ vật như vậy, tuy rằng anh không phải đồ vật, anh là anh, nhưng là! ! Thật nhiều đồ ăn vặt phải đợi em sủng hạnh, bây giờ còn có rượu trái cây, không được, không thể vì anh mà từ bỏ nhiều như vậy! ! Em không cần anh! ! Cho nên anh vẫn là sống một mình đi! ! "
Tiểu cô nương say rượu, nghiêng đầu nhìn Giang Ly Hoán.

Bộ dáng kia, thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm, xác thật muốn mệnh, chỉ là những lời nói ra, càng muốn mệnh Giang Ly Hoán hơn.

Hắn híp mắt, giọng nói trầm thấp, "Anh ở trong lòng em so ra còn kém hơn đồ ăn vặt và sườn heo chua ngọt?"
Tiểu cô nương lắc đầu, "Cái này là không thể so sánh, ngươi chỉ có một, đồ ăn vặt có rất nhiều rất nhiều rất nhiều, tuy rằng thoạt nhìn anh thực trân quý, nhưng là số lượng của anh thua rất nhiều, cho nên em chọn thật nhiều thật nhiều thật nhiều đồ ăn vặt! ! "
Tiểu cô nương say rượu hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì.

Đầu cũng có chút không thanh tỉnh.


Giang Ly Hoán cười cười nhìn cô, "Nhưng mà bảo bối, anh trước nay liền không có cho em cơ hội lựa chọn, đồ ăn vặt là của anh, kẹo là của em, anh cũng là của em.

"
Mặc kệ em muốn hay không, anh cũng là của em.

"Hả?" Trà Trà mộng bức nhìn hắn.

Sửng sốt vài giây, cô phản ứng có chút chậm chạp nhưng cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của hắn.

"Anh là nói anh cùng đồ ăn vặt đều là của em sao? Vậy được rồi, anh cùng em về nhà đi! Về sau anh chính là của em, không thể đi cùng người khác, nhất định phải đi theo em! Ta nói cái gì, anh đều phải nghe theo em, không thể từ chối em, không thể hung dữ với em, không thể nhìn người khác! ! "
Tiểu cô nương mềm mại ngã vào lòng của hắn, hai tay vòng cổ lấy hắn, vẻ mặt hung ba ba cùng hắn ra điều kiện.

"Ừm, đều nghe em.

"
Thiếu niên kéo cô, đem người ôm vào trong lòng ngực.

Lúc đứng dậy rời đi, nhìn thoáng qua An Uy, "Cảm ơn rượu của cậu.

".