Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 193: Chương 193




Anh ta vừa cao vừa đẹp trai, hiện tại vai diễn trên màn ảnh đa số cũng rất anh tuấn, thậm chí có những vai còn cool ngầu.

Nhưng mà tính cách tốt lắm.

Cơ mà cũng không thể nói tốt hoàn toàn được.

Dù sao thì cô cũng không xem là hiểu biết về anh ta, những thứ cô biết chủ yếu là từ fan của anh ta, hoặc là những phóng viên tiếp xúc với anh ta.

Tần Tịch mờ mịt nhin Lê Phi trước mặt.

Đối phương đã tháo khẩu trang xuống, môi mỏng hoàn mỹ hơi hơi nhếch lên.

Giờ anh ta vẫn còn rất trẻ, bao nhiêu tuổi nhỉ?Cô nghĩ nghĩ, 22 hay 23?Khéo môi Lê Phi giơ lên, nhìn qua tính cách của anh ta có vẻ tốt đúng như trong lời đồn, là một ảnh đế thân thiện.

Cũng có chút giống thiếu niên ngông cuồng, mang theo khí phách phản nghịch của trai mới lớn.

Lưu manh đẹp trai.

“Ừ….

” Lê Phi quay đầu nhìn Tần Tịch: “fan nhỏ hôm công chiếu phim, người hỏi có thể chụp ảnh chung không rồi lại đẩy bạn mình lên.

”“À, không đúng.

” Anh ta lắc đầu, khẽ cười một tiếng: “Bỏ qua cơ hội chụp hình chung với tôi, thế không thể gọi là fans được.


Vậy càng tốt.

”Tần Tịch mờ mịt: “Càng tốt cái gì cơ?”“Tôi nhớ rõ nhà ăn khu đông, có món tôm cay ngon lắm.

” Lê Phi nói.

Tần Tịch gật gật đầu.

“Trà sữa bỏ thêm đường đỏ đông lạnh cũng rất tuyệt.

” Anh ta lại nói: “Tốt nhất là thêm đá.

”Tần Tịch lại gật gật đầu.

Cô không thích uống trà sữa thêm đường nhưng mà đường đỏ đông lạnh đúng là ngon chết luôn.

“Ừ.

” Lê Phi lại đội mũ đeo khẩu trang lên, “Chúng ta đi thôi.

”“Đi đâu cơ?” Tần Tịch còn đang kinh ngạc không thôi khi có thể ngẫu nhiên gặp được thần tượng của mình, vẫn chưa hồi thần lại.

Mở miệng nói ra rồi cô mới nghĩ ra: “Đi nhà ăn?”“Không thì đi đâu chớ?” Lê Phi hỏi lại.

Anh ta đã đeo khẩu trang xong, thúc giục Tần Tịch: “Chúng ta đi thôi, chậm tí nữa người bên kia hội trường đi ra, sinh viên lại nhiều lên.

”“Hoạt động bên kia còn chưa kết thúc à?” Tần Tịch lại hỏi.

Cho nên Lê Phi, trốn ra ngoài trước?“Vẫn chưa.

”Anh ta đi khá nhanh nhưng Tần Tịch vẫn đuổi kịp được.

Hình như anh ta nghĩ đến bước chân Tần Tịch, cũng không ỷ vào chân dài mà bước lớn.

Tần Tịch gọi một dĩa tôm cay, lại mua hai ly trà sữa đường đỏ đông lạnh.

Lê Phi ỷ vào đội mũ đeo khẩu trang, cũng không để ý đến ánh mắt cảnh giác của chú xào rau.

Anh ta bưng mấy cái này rồi tìm một chỗ hẻo lánh nhất ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi quay mặt vào góc.

“Thật ra….

” Tần Tịch ngồi xuống đối diện anh ta, “Tôi có thể giúp anh đóng gói, để anh mang về nhà ăn.


”“Không sao.

” Lê Phi tháo khẩu trang xuống, kéo mũ càng thấp hơn: “Vai diễn sắp tới của tôi là một giáo bá phản nghịch lại cuồng vọng.

”Anh ta chẳng để ý gì nói với Tần Tịch: “Chưa được trải nghiệm cuộc sống của sinh viên, nhân cơ hội thử nghiệm một lần cũng tốt.

”“À.

” Tần Tịch gật gật đầu.

Sao cô lại không nhớ Lê Phi có vai diễn nào như này nhỉ?Nhưng mà giáo bá phản nghịch quái đản.

Tần Tịch đột nhiên nhớ ra, tuy là Lê Phi không có diễn qua.

Nhưng mà trong giới giải trí, Lê Phi giống như mặt trời ban trưa, duy nhất có một diễn viên nam khác có thể sánh ngang hàng với anh ta có diễn vai như này.

Hơn nữa còn khiến đối phương thành danh.

Người nọ dựa vào bộ phim điện ảnh này, một bước lên mây, cứ thế xác nhận địa vị của mình ở giới giải trí.

Cho dù sau này Lê Phi có phát triển đến mức nào, mức độ nổi tiếng và giải thưởng của anh ta có thể sánh ngang với Lê Phi.

Anh ta diễn một vai thiếu niên phản nghịch khinh cuồng nhưng lại rất có nghĩa khí, cũng trở thành mối tình đầu điện ảnh của vô vàn thiếu nữ.

Nhưng mà hiện tại, vai diễn này là Lê Phi diễn à?Tần Tịch không hiểu những quy tắc trong giới giải trí, cũng không hỏi nhiều.

“Đúng rồi.

” Lê Phi giống như nghĩ ra chuyện gì, “Cô học gì vậy? Còn chưa biết tên cô nữa.

”“Tôi học y.

” Tần Tịch nói: “Tên tôi là Tần Tịch.


”“Học y?” ánh mắt Lê Phi sáng bừng lên.

Anh ta móc di động ra: “Add wechat đi.

”Anh ta nói: “Tôi sớm muộn gì cũng sẽ diễn vai bác sĩ, lần này cũng diễn sinh viên y.

”Anh ta nhướng mày, cười với Tần Tịch: “Sau này có vấn đề gì, có thể nhờ cô cố vấn.

”Lê Phi dừng một chút, bổ sung một chữ: “Nhé?”Tần Tịch cũng không nhịn được cười.

Xem ra cái gì mà hòa nhã, dễ gần, cũng chỉ là một mặt nạ của Lê Phi thôi.

Ảnh đế quả nhiên chính là ảnh đế.

Cũng không biết lúc túm lấy tay cô có phải là cũng đang diễn hay không nữa.

“Cho nên có phải bây giờ tôi phải cạo bớt tóc đi không?” Lê Phi đưa mã QR ra cho Tần Tịch.

Anh ta nhìn mắt cô, thành khẩn hỏi: “Nghe nói sinh viên y, nhất là nam sinh, chưa tốt nghiệp đã bị hói đầu.

”Tần Tịch: “…… Không cần.

”.