Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 307: Chương 307




“Nhớ cậu nhớ cậu.

” Âu Dương Nguyệt lại ôm bả vai cô làm nũng.

“Tiểu Tịch.

” Cô ấy nói: “Tớ nghĩ, có khi nào đối phương cũng thấy topic của tụi mình trên diễn đàn, biết Nghiêm Tử Khâm là kẻ nói dối thành tinh, tâm thuật bất chính.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, nên mới bỏ kệ Nghiêm gia.

”“Cậu nói xem có lẽ nào vậy không?” cô ấy ngồi thẳng người nhìn Tần Tịch, “Đúng rồi, cái nhà mà hợp tác với nhà tớ đó, chủ tịch cũng họ Ngô đó.

”Đôi mắt Âu Dương Nguyệt sáng lấp lánh nhìn Tần Tịch.

“Cậu muốn biết à?” Tần Tịch nâng má, cười cong đôi mắt.

“Muốn muốn muốn!” Âu Dương Nguyệt liên thanh đáp.

“Tự mình đi hỏi chủ nhiệm lớp Ngô nhá.

” Tần Tịch cười hì hì.

“Ặc! Tần Tịch cậu xấu tính quá đi mất!” Âu Dương Nguyệt kêu rên một tiếng: “Cứu mạng với, sau này tớ biết đối mặt với đàn anh Ngô thế nào đây? Hu hu hu….

Tớ không muốn sống nữa!”Tần Tịch không nói gì.

Dù sao Âu Dương Nguyệt có gào hơn nữa lúc nhìn thấy Ngô Hi Ngạn thật, cô ấy còn nhiệt tình hơn bất cứ ai.

Cô hơi rũ mắt, che khuất ánh sáng đáy mắt.


Không nghĩ tới, Ngô gia thật sự có thể làm được một bước này.

Cô vốn cho rằng, Ngô lão gia tử và bà nội Ngô, cũng chỉ là để mình không xấu hổ thôi.

“Có vẻ náo nhiệt nhỉ.

”Âu Dương Nguyệt với Tần Tịch còn đang nói chuyện, cửa ký túc xá lại được người đẩy ra lần nữa.

Áo màu xanh biển, quần jean giặt đến trắng bệch.

Trên đầu Đường Lăng đội mũ lưỡi trai kéo vali hành lý tới.

“Lăng tử?” Tần Tịch kinh ngạc nhìn cô: “Không phải vé tối mai à?”“Đổi lại.

” Đường Lăng nhún vai, đặt vali sang bên cạnh.

Cô ấy bước qua, ôm Âu Dương Nguyệt với Tần Tịch mỗi người một cái: “Trong nhà thân thích nhiều quá, ồn.

”Âu Dương Nguyệt hồ nghi mà nhìn Đường Lăng.

Tuy là Đường Lăng hành xử khác người nhưng mà quan hệ giữa cô ấy với ba mẹ rất tốt.

Nhà cô ấy lại không giống nhà Âu Dương Nguyệt, đều ở thành phố A.

Mỗi lần trở về, cô ấy đều ở nhà với ba mẹ rất lâu.

Đường Lăng nhún nhún vai: “Ba mẹ ly hôn.

”“Hả?” Âu Dương Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, Tần Tịch cũng kinh ngạc mở to mắt.

Ba mẹ Đường Lăng?Quan hệ không phải rất tốt sao?Tần Tịch nhớ rõ bạn tốt tuy là không nhắc tới chuyện trong nhà, nhưng thỉnh thoảng nói đến ba mẹ, hạnh phúc trong mắt không thể lừa người được.

Trong đầu cô nhanh chóng lục lại ký ức.

Hai đời trước vậy mà mình lại hoàn toàn không biết, Đường Lăng còn gặp chuyện như vậy.

Cô làm bạn, cũng quá vô tâm rồi!“Không có gì.

” Ngữ khí Đường Lăng nhàn nhạt nói: “Tớ đã trưởng thành, bọn họ không sống được với nhau tách ra cũng tốt.

”“Ặc……” Âu Dương Nguyệt gãi gãi đầu, không biết nên nói gì mới phải.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Tịch hỏi.

Đường Lăng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc lạnh lẽo: “Lần này tớ về mới biết được, hóa ra tớ còn có một em trai cùng cha khác mẹ, năm nay lên cấp hai.

”Tần Tịch: “……”Âu Dương Nguyệt: “……”Gia cảnh Đường Lăng không tệ, cái này không thể nghi ngờ.

Từ gian phòng dành riêng để cô ấy trưng bày những món đồ thủ công cũng có thể nhìn ra được.


Hơn nữa bình thường cô ấy không thích mua mấy thứ quần áo đồ trang điểm túi xách mấy cô gái nhỏ thích.

Nhưng mà cô ấy có những thứ, ví dụ như vali cô ấy vừa mới kéo tới, giá cả cũng gần 10.

000 tệ.

Nháy mắt Âu Dương Nguyệt đã nghĩ cẩn thận, phỏng chừng cha Đường Lăng là người trọng nam khinh nữ cũng nên, vẫn cảm thấy phải có một đứa con trai.

Nói khác đi, trong mắt ông ta, Đường gia xem như tuyệt hậu, không ai kế thừa.

Đây là lần đầu tiên cô ấy không biết phải an ủi bạn tốt như nào.

Đường Lăng, kiên cường độc lập rất có ý nghĩ của chính mình, trước nay đều là Âu Dương Nguyệt xin cô ấy giúp đỡ, nhận sự an ủi của cô ấy.

Cô nghĩ đến đây, vội vàng nhìn về phía Tần Tịch xin giúp đỡ.

“Lăng tử.

” Tần Tịch đột nhiên đứng lên.

Cô đứng lên lấy một hộp được đóng gói nghiêm túc đưa cho Đường Lăng: “Quà mừng năm mới vui vẻ.

”“Cảm ơn.

” Đường Lăng nhận lấy hộp.

“Không mở ra xem?” Tần Tịch hỏi.

“Được.

” Đường Lăng lưu loát mở hộp ra, bên trong để một hộp giày.

Logo của nhãn hiệu quen thuộc, làm cô ấy kinh ngạc chớp chớp mắt.

“Ừ, lẫn trước tớ thấy cậu coi web chính thức săn thật lâu.

” Tần Tịch giải thích: “Cứ không có hàng mãi.


Đúng lúc tớ đi dạo phố nhìn thấy hàng về, nên mua cho cậu đó.

”“Cảm ơn.

” Đường Lăng cất kỹ hộp.

Cô ấy cúi người, ôm Tần Tịch một cái.

Một mình cô ấy ngồi tàu cao tốc tới thành phố A, những lần trước cho dù là đi du lịch cũng là những ngày cả nhà vui vẻ.

Cô độc sao?Có chút.

Hận ba cô sao?Đường Lăng không biết.

Ông gạt cô đến khi cô thuận lợi trưởng thành, đi đậu đại học.

Trong 19 năm sinh mệnh của cô, trong mắt Đường Lăng ông là người ba tốt nhất trên thế giới này.

Ông tôn trọng sở thích của cô, thay cô tự tay đóng những tủ kính kiên cố để cô trừng bày những thứ cô sưu tập được.

Tôn trọng suy nghĩ của cô, giống như ngọn hải đăng dẫn lối cho cô vượt qua sương mù thấy rõ đường đi vào lúc cô mê mang.

Trong sinh hoạt hàng ngày thì chiều chuộng cô đến mức gần như dung túng.

Ngay cả mẹ Đường Lăng cũng có lúc chịu không nổi ông, cứ nói ông đối xử với Đường Lăng tốt quá mức nên giờ cô mới có tính cách như vậy.

.