Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 344: Chương 344




Hắn nhìn Ngô Hi Ngạn, thời gian giống như quay về hôm lễ tang của Tần Tịch.

Anh tới đưa người bệnh mình không thể cứu sống một đoạn đường cuối cùng.

Quân tử cương trực, thẳng như tùng bách.

“Tô Triệt với Tạ Liên Thành có tới đi tìm anh không?” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói.

Ngô Hi Ngạn không có trả lời ngay.

Anh bình tĩnh nhìn Lạc Phỉ.

Đối phương rạng sáng tự mình tìm tới cửa, khẳng định không phải chỉ tán gẫu chuyện nhà.

“Không cần đồng ý với bọn họ.

” Lạc Phỉ lạnh lùng nói: “Bọn họ đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, anh có thể từ chối thẳng thừng.

”Ngô Hi Ngạn hỏi: “Anh tới tìm tôi, lại là vì sao?”“Nói với anh, đừng để ý tới bọn họ.

” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt: “Hai người này, tôi sẽ đối phó.

”Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía Ngô Hi Ngạn một cái, theo bản năng lại nhìn một chỗ khác phía bên kia hành lang.

Cửa văn phòng chỗ đó vẫn cứ đóng, Tần Tịch đang ngủ ngon lành bên trong đó.

Ánh mắt Lạc Phỉ cũng nhu hòa hơn.

Nhưng vào lúc hắn quay đầu lại, vẻ mặt lại trở nên lãnh đạm như trước, “Để anh bị cuốn vào tranh đấu của ba bọn tôi, tôi rất xin lỗi.


Tôi sẽ cho người bảo vệ anh, cũng đề nghị anh vào lúc tất yếu, dùng sức mạnh của gia tộc để bảo vệ an toàn của mình.

”Ngô Hi Ngạn vẫn không nói chuyện.

Anh mặc áo blouse trắng đứng thẳng người, nhìn qua khí thế lại không hề thua kém Lạc Phỉ mặc áo khoác lông dê may thủ công cao cấp phiên bản giới hạn.

Lạc Phỉ nói đến đây lại hơi bực bội lên.

Hắn nhìn thật sâu Ngô Hi Ngạn một cái.

Cậu út Ngô gia này đương nhiên không thiếu tiền, cũng nghe đồn anh có tình yêu cuồng nhiệt với y học, cũng không tham gia vào chuyện làm ăn của gia tộc.

Ở nhà rất được sủng ái.

Mấy anh trai chị gái đang đứng vững ở trong ban lãnh đạo cao cấp tập đoàn Ngô thị cũng rất bằng lòng nhường nhịn anh.

Nhưng mà lòng người khó dò, Ngô gia chân chính là thế gia truyền thừa trăm năm.

Ai biết quan hệ bên trong rắc rối phức tạp khó gỡ đến mức nào.

Lại có ai có thể đảm bảo, đối mặt với Tạ Liên Thành liên thủ với Tô Triệt đưa ra một mức giá lớn, Ngô Hi Ngạn có động tâm không?Lạc Phỉ thở sâu, nói: “Từ chối bọn họ, bọn họ đưa ra bất kỳ điều kiện gì, tôi cũng có thể đưa ra cho cậu như thế.

”Hắn nhìn vào đôi mắt Ngô Hi Ngạn: “Hơn nữa tôi, sẽ không yêu cầu cậu làm bất cứ chuyện gì.

”Ngô Hi Ngạn: “……”“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.

” Anh nói.

Lạc Phỉ lại nhìn anh một cái thật sâu.

Hắn xoay người đi về phía thang máy, giống như xuất hiện ở chỗ này vào lúc rạng sáng, chẳng qua là chỉ tới nói mấy câu đó với Ngô Hi Ngạn thôi.

“Bạn gái rất đáng yêu.

” Trước khi Lạc Phỉ bước vào thang máy, đột nhiên lại nói: “Tạ Liên Thành sẽ giữ vẻ ngoài lịch sự, Tô Triệt thì không.

”Cửa thang máy mở ra, sau đó lại đóng lại.

Ánh mắt Ngô Hi Ngạn đột nhiên trở nên hơi nghiêm nghị.

Anh vội vàng trở lại văn phòng, Tần Tịch vẫn cứ nằm trên sô pha ngủ rất sâu.

Ngô Hi Ngạn rõ ràng biết, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không phải là bây giờ.

Nhưng anh vẫn căng thẳng vì câu nói mới rồi của Lạc Phỉ.

“Đàn anh….

.

” Tần Tịch mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô ngồi dậy, nhìn trái ngó phải, suy nghĩ từ từ quay về: “Mới rồi em ngủ à?”“Về phòng nghỉ ngủ đi.


” Ngô Hi Ngạn đi đến bên cạnh cô, “Anh đi phòng thí nghiệm xem một vòng, chốc nữa cũng đi chợp mắt một lát.

”“Vậy em đi với anh.

” Tần Tịch ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều.

Cô đứng lên, tiện tay vuốt tóc hai cái, sau đó đi đến bên người Ngô Hi Ngạn.

“Chúng ta đi thôi.

”“Được.

”Phòng thí nghiệm Tần Tịch cũng rất quen thuộc.

Cô đi theo bên cạnh Ngô Hi Ngạn, cùng anh đi xem xét chủ yếu là ba phòng thí nghiệm.

Hai người đều đi không nhanh.

Tuy là đã rạng 2 giờ sáng, tuy là trong tòa nhà thí nghiệm, không khí không hề lãng mạn chút nào.

Nhưng mà cứ sóng vai cùng nhau đi như vậy, cho dù là đi kiểm tra dụng cụ, thuốc thử và động vật trong phòng thí nghiệm.

Tần Tịch đều cảm thấy như đang đi hẹn hò.

Trong lòng sung sướng tốt đẹp.

Phòng thí nghiệm thứ nhất kiểm tra xong.

Tần Tịch nhanh chóng theo nhật ký thí nghiệm với số giao ban lại trên tường.

“Tất cả bình thường.

” Cô cười cười đi tới cạnh Ngô Hi Ngạn.

“Ừ.


” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.

Anh đứng trước mặt Tần Tịch, sau đó cúi đầu, nhìn về phía tay cô.

“Muốn nắm tay không?” Anh đột nhiên hỏi.

“Dạ?” Tần Tịch ngây ngẩn cả người.

Giây tiếp theo, tay cô đã bị người nắm lấy.

Ngón tay Ngô Hi Ngạn thon dài, lòng bàn tay ấm áp.

Anh nắm lấy tay Tần Tịch, đi nhanh tới phòng thí nghiệm tiếp theo.

Anh dường như không dám quay đầu lại.

Tần Tịch nhìn vành tai đột nhiên đỏ bừng của Ngô Hi Ngạn, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Cô vội vàng bước nhanh chân, đi lên sánh vai cùng Ngô Hi Ngạn.

“Đàn anh.

” Tần Tịch nhỏ giọng ngọt ngào kêu lên một tiếng.

“Ơi.

” Ngô Hi Ngạn hàm hồ đáp.

.