Nữ Chính Ngây Ngô! Đừng Làm Liều!

Chương 14: Cánh đồng hoa oải hương (2)



Tiếng của Dì Tuệ Anh vừa vang lên cô đã nhanh chóng "Dạ" một tiếng. Cô khoác tay bà Amaryllis rồi đi xuống dưới nhà.

Ở bàn ăn, ngoài Dì Tuệ Anh, bà Amaryllis còn có chú David và một cậu nhóc khoảng 6, 7 tuổi. Nhìn cậu nhóc rất chi là cute khiến cô không nhịn được mà nhéo má một cái.

- Cưng quá à!

Cậu nhóc mặt cool, cơ mặt hầu như không chuyển động. Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc khiến cô liên tưởng tới một người nào đó. Bất chợt một giọng nói vang lên bên tai cô.

- Trên đời không có gì là không điều kiện!

- Phải rồi!



Cô đập bàn lẩm bẩm trong miệng. Thấy hành động của cô Dì Tuệ Anh ngỡ là cô giận vì hành động của con trai nên ngay lập tức nhắc nhở.

- Nathan! Đây là chị Dung Vi!

- Chào chị!

Tiếng của cậu nhóc vang lên kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ vớ vẫn. Cô cười nhẹ.

- Chào nhóc!

Bữa ăn thực sự rất vui vẻ. Chú David kể rất nhiều chuyện.Từ chuyện làm sao gặp được dì Tuệ Anh đến khi họ cưới như thế nào, khiến Dì Tuệ Anh ngồi bên cạnh cứ hơi đỏ mặt, thi thoảng dì xua xua tay nói "Đừng tin lời chú David!...Cái anh này yên lặng coi"

Chú David mặt mày nghiêm túc.

- Bọn trẻ ngày nay rụt rè lắm! Phải nói để cho tụi nó có kinh nghiệm!Không ế cả lũ!

Những lúc như vậy cô chỉ có thể ngồi cười cười. Bữa cơm kết thúc cô và bà Amaryllis tiếp tục cuộc nói chuyện. Bà Amaryllis vừa nhấp một ngụm trà vừa nói.

- Đùa vậy chứ ta muốn có cháu rể rồi.

- ...

- Người già như ta cũng không tiện xen vào việc của người trẻ. Ta chỉ muốn cháu hiểu: "Thích ai thì phải mạnh dạn đừng để đến khi tuột mất rồi mới cảm thấy hối tiếc" như bà lão này!

Cô bất ngờ hỏi lại.

- Bà cũng có chuyện hối tiếc?

- Tất nhiên, dù không nhiều nhưng ít nhất cũng có một!

Cô hơi nghiêng đầu, đợi bà bắt đầu kể truyện. Bà Amaryllis uống thêm một ngụm trà nữa rồi mới bắt đầu kể.

- Ta tới Pháp khi 6 tuổi...

Bà Amaryllis cũng như bao người con gái khác, cũng có sự rung động của mối tình đầu. Bà tới Pháp năm bà 6 tuổi, khi ấy bà còn là một cô bé hay ngại ngùng và xấu hổ. Năm đó, bà cùng ông cố đến thăm một người bạn. Cuộc trò chuyện khá lâu nên bà tranh thủ đi dạo một vòng.

Bạn của ông cố là một người làm vườn. Ông ấy có cả một cánh đồng bạt ngàn hoa Lavender nổi tiếng nhất ở Pháp. Bà không ngại ngùng mà chạy vào chơi và dừng lại ở một căn nhà nhỏ. Trong căn nhà ấy một cậu bé chắc cũng trạc tuổi bà đang nhìn bà chằm chằm. Ngượng vì hành động vừa chạy nhảy vừa hát vô tư của mình nên bà hơi đỏ mặt, nói chuyện cũng kém tự nhiên hơn.

- C...h...à...o...b...ạ...n....

Cậu nhóc thấy vẻ mặt của bà thì cười ha hả đi lại véo má bà một cái.

- Nhóc dễ thương! Thích anh không?

Khỏi phải nói nghe xong bà còn đỏ mặt hơn nữa. Hai má cứ nóng và đỏ ửng cả lên.

- E...m...e....

Chưa nói hết câu mà sự ngượng ngùng của bà đã không thể kiểm soát. Bà ôm mặt rồi chạy vào trong nhà. Từ hôm đó bà cứ nằng nặc đòi ông cố đi sang nhà ông bạn chơi. Cứ thế 12 năm trôi qua, bà trở thành thiếu nữ ở độ tuổi 18. Còn người ấy đã hơn 20. Một hôm bà lấy hết dũng khí để tỏ tình.

Nhưng đau đớn thay, người đàn ông ấy đã có người trong mộng. Mối tình đơn phương của bà đã kết thúc như thế đấy.

Kết thúc câu chuyện, bà Amaryllis uống thêm ngụm trà. Cô lắc đầu ngán ngẫm. Sao mà giống câu chuyện giữa cô và Duy Quân thế. Chỉ khác cô và hắn ta cũng đã có một khoảng thời gian yêu nhau thật sự. Nhưng giờ cô cũng không chắc. Cô không chắc khoảng thời gian đó tình cảm của hắn ta thực sự có hay không. Giờ đối với cô mà nói có hay không cũng không quan trọng nữa. Hai người đã chẳng còn quan hệ nữa rồi.

- Bà yêu đơn phương? Bà có bao giờ suy nghĩ rằng ông ấy cũng thích bà không?

Tay nâng chén trà bỗng khựng lại, nhưng sau đó bà ấy đã gạt đi suy nghĩ của mình.

- Ông ấy có người trong mộng.

Cô cũng không hỏi gì thêm. Chỉ mơ màng suy nghĩ trong một thế giới tưởng tượng nào đó.