Ở trong thế giới được xây dựng từ một cuốn tiểu thuyết H văn này, Từ kim chủ và Trình nghệ sĩ – tình nhân hắn bao nuôi – cùng nhau chơi game cũng đã gần nửa năm.
Ban đầu, Từ Trạch chỉ cần đến biệt thự Trạm Sơn vào mỗi ngày cuối tuần là được.
Sau đó, khi hắn "kim ốc tàng kiều" khoảng tầm hai tháng, có một hôm dì Tôn giúp việc tạm thời bận việc không thể đến được, hắn lại chẳng muốn chạy từ biệt thự ở ngoại ô thành phố vào trong nội thành mua đồ ăn, cho nên đã tiện tay nấu luôn cơm nước hai ngày cuối tuần. Kết quả từ sau lần đó, tần suất cơ chế trở về ép buộc hắn phải đi "cống hiến bản thân" càng ngày càng nhiều hơn.
Từ mỗi hôm cuối tuần, đến cách hai ba ngày một lần; cuối cùng dứt khoát đổi thành miễn là Trình Dật đang ở trong thủ đô, không cần đi chăm sóc mẹ y, thì Thần Sáng Thế Từ liền bắt buộc phải chăm sóc vị minh tinh mới nổi có kha khá fan hâm mộ này chơi game và nấu cơm cho y.
...
......
Đờ cờ mờ, rốt cuộc mi có biết "bao dưỡng" có nghĩa là gì không vậy?!
Ông đây là kim chủ – người chu cấp tiền bạc và nhân lực cho mi, chứ không phải là bảo mẫu của mi!
Lái xe từ Tổng công ty của tập đoàn Hạo Thiên đến biệt thự Trạm Sơn, dưới tình huống không kẹt xe thì cũng đã mất hơn một tiếng rồi.
Sau hơn nửa năm vất vả làm dịch vụ tận nơi hầu hạ Trình Dật ăn uống, chơi game, Từ Trạch rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Cậu nói với Trình Dật, lần này trở về tôi không đến biệt thự ở Trạm Sơn nữa, sau đó khiến cho cậu ta phải tự mình đến tìm tôi." Trước khi đến Âu Châu đàm phán chuyện làm ăn, Từ kim chủ quyết định dũng cảm đứng lên một lần, gọi điện thoại cho Tiểu Tiết – trợ lý của vị Trình nghệ sĩ đang quay phim.
Thế là, khi hắn trở về sau nửa tháng đi công tác, liền bắt gặp Trình nữ chính chuyển giới đã dựng trại đóng quân hai tuần ngay trong căn nhà riêng của mình ở trung tâm thành phố.
...Ý của ông đây là muốn đổi sang mi làm dịch vụ tận nơi, chứ không phải là muốn cùng mi sống chung được không!?
Thần Sáng Thế Từ nhìn vị tổ tông đang ngồi trên ghế sofa trong nhà chờ hắn đi nấu cơm, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật. Có điều hắn cũng chợt nhớ ra, dựa theo cốt truyện tiểu thuyết gốc, hình như nam chính Dương Hạo Thiên quả thật nhanh chóng nhận ra "chơi" ở biệt thự Trạm Sơn chưa đủ đã nghiền, muốn đưa Trình Y Y về nhà riêng (hang ổ đồi trụy) cẩn thận dạy dỗ.
Đù má, hắn còn chưa tìm thấy bức tường ẩn "treo đầy các loại dụng cụ không lành mạnh" trong phòng ngủ để đi phi tang sạch sẽ đâu, Trình nữ chính chuyển giới đã chính thức bước vào nhà rồi.
Từ Trạch thoáng chốc cảm thấy vừa chột dạ, vừa hoảng loạn, cũng không dám phàn nàn gì, liền vội vàng lấy cớ đi nấu cơm để tránh khỏi ánh mắt của Trình Dật. Trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn hắn lại vì thất thần mà lỡ tay lấy hơi nhiều, cuối cùng đành phải nấu cả một bàn phong phú đủ loại món ăn, ngay cả canh cũng làm hai kiểu.
Trình nghệ sĩ từ sau khi được bao nuôi chỉ hưởng thụ quyền lợi chứ chưa bao giờ phải thực hiện nghĩa vụ, nửa năm qua đã không còn có thái độ khinh bỉ với kim chủ nhà y nữa. Nhưng theo giả thiết tiểu thuyết gốc, bản thân y vốn là một con người tương đối kiêu ngạo lạnh lùng, cho nên y vẫn tỏ ra thờ ơ với Từ Trạch như trước đây.
Có điều hôm nay nhìn thấy trên bàn có năm món ăn, hai tô canh và một đ ĩa đồ ngọt tráng miệng, y thế mà lại nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, "Sao nấu nhiều món như vậy, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?"
Bản thân Trình Dật đã có ngoại hình vô cùng xuất sắc, bây giờ còn cười như vậy, thật sự giống như một họa thủy [1] nghiêng nước nghiêng thành. Cho dù Thần Sáng Thế Từ vững tin rằng mình là một thẳng nam, hắn cũng không dám nhìn thẳng vào gương mặt kia, mãi đến khi đối phương đổi sang một nụ cười trêu ghẹo không có ác ý, hắn mới khôi phục lại tinh thần, mặt hơi ửng đỏ dời tầm mắt đi.
Từ Trạch vội vàng cúi đầu bới cơm cho hai người rồi múc ra hai bát canh, sau đó mới lên tiếng: "Vừa nãy lúc thái rau tôi mải suy nghĩ chút chuyện, không cẩn thận lỡ làm nhiều."
"À —" Người đối diện hắn kéo dài âm cuối, gật đầu cười cười rồi cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp ăn cơm.
Thần Sáng Thế Từ cũng nhanh chóng gắp rau ăn cơm, ăn được một lúc liền cảm thấy mặt mình không hiểu sao lại nóng lên như phát sốt... Cũng chẳng biết là vì lí do gì, rõ ràng động tác ăn cơm của Trình Dật cũng giống như những ngày thường, nhưng hắn đột nhiên có cảm giác, khi đối phương hé miệng dùng đầu lưỡi cuốn lấy thức ăn trên đũa, lại toát lên một vẻ hấp dẫn không nói nên lời, một cảnh tượng quyến rũ như vậy khiến cho hắn không dám nhìn thêm.
Trình nữ chính chuyển giới đang ăn cơm với sắc mặt bình thường, còn Từ Trạch thì đầu lại càng lúc càng cúi thấp xuống, cuối cùng trở thành tư thế nhìn chăm chú vào món ăn đặt ở trước mặt.
Tầm mắt của Từ Trạch không nhìn thấy Trình Dật đang làm gì, nhưng chân đối phương lại bỗng nhiên duỗi ra nhẹ nhàng cọ xát mấy lần mặt trong cẳng chân của hắn.
"Ngài làm nhiều món ăn như vậy, bản thân cũng nên ăn đi chứ, chẳng lẽ định nhường hết cho tôi sao?" Trình Dật không biết lúc nào vươn người về phía trước, ghé vào lỗ tai hắn phả hơi, nói.
Từ Trạch thoáng chốc căng thẳng tột độ, không nhịn nổi nữa vội vàng đứng dậy tạo ra một tiếng "rầm" lớn, nếu khối thân thể này của hắn không phải bị bệnh liệt dương, e là đã bị Trình Dật đùa cho cứng lên rồi.
Nhưng khi hắn cẩn thận nhìn sang, lại thấy biểu cảm trên mặt đối phương không hề có vẻ ám muội hay ý tứ quyến rũ gì, mà hình như còn hơi kinh ngạc vì sao hắn lại có phản ứng kích động như thế.
Bữa cơm này Từ Trạch ăn không vào nữa, hắn lấy cớ vừa đi một chuyến bay quốc tế trở về rất mệt mỏi, muốn lên phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.
Hắn tự xối nước lạnh trong phòng tắm gần nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi nào dập tắt được ngọn lửa vô danh trong lòng, mới bước ra khỏi phòng tắm đi đến giường nằm xuống.
Cả ngày vất vả đi lại ngoài đường, về nhà còn phải nấu cơm, Từ Trạch quả thật cũng rất mệt mỏi, tuy rằng trong lòng vẫn vô cùng rối rắm, nhưng không qua bao lâu thì hắn liền chìm vào mộng đẹp.
Có điều giấc ngủ này của hắn lại không được yên bình cho lắm.
Không biết tại sao, Từ Trạch cảm giác như có người đang ngồi xuống bên cạnh hắn, đồ ngủ và qu@n lót trên người hắn cũng bị đối phương cởi ra.
Hắn giãy giụa muốn tỉnh lại xem rõ ngọn ngành, nhưng làm thế nào cũng không động đậy được, mắt cũng không mở nổi, chỉ có thể mặc cho những ngón tay của người nọ nhẹ nhàng vuốt v e mân mê khắp cơ thể của hắn, sau đó thì dừng lại ở vật nhỏ mềm dưới bụng.
Hai bàn tay của người ngồi cạnh hắn tựa hồ rất lớn, những ngón tay mềm mại trơn nhẵn kia vòng lấy phân thân của hắn, dịu dàng lên xuống, vỗ về chơi đùa nó không ngừng.
Nếu là người bình thường được phục vụ như vậy, đoán chừng sẽ có một vài phản ứng rồi. Nhưng Từ Trạch trong lúc mơ mơ màng màng có thể cảm nhận, nửa người dưới không nhìn thấy cũng không dùng được kia của hắn, không hề có động tĩnh gì.
Tuy nhiên người đang nhân lúc hắn nửa tỉnh nửa mê quấy rầy này lại không nản lòng chút nào, chơi đùa ngắm nhìn thịt vật của hắn rất lâu rồi mới chịu buông tay. Sau đó còn không chờ hắn thở phào một hơi, chỗ đó của hắn liền bị một thứ ướt át kín kẽ hoàn toàn bao quanh.
Từ Trạch nhất thời vẫn chưa tỉnh dậy được, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ, trong miệng cũng phát ra những tiếng rên khe khẽ.
D**ng vật của hắn hẳn là đang bị đối phương dùng miệng ngậm m út, không ngừng phun ra nuốt vào giống như mô phỏng động tác giao cấu.
Được môi lưỡi phối hợp li3m láp phân thân, Từ Trạch ít nhiều vẫn cảm nhận được một chút kh0ái cảm, hô hấp trong miệng cũng ngày càng dồn dập. Nhưng chỗ kia hắn dù sao cũng không cứng nổi, bị người ta ngậm lấy lâu như vậy không khỏi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu.
Thân thể hắn không thể động đậy, những tiếng rên phát ra từ trong miệng dần dần có lẫn cả âm thanh không thoải mái.
Thế là người chơi đùa hạ th@n của hắn nãy giờ liền ngừng lại, bắt đầu dịu dàng hôn một mạch từ chỗ bắp đùi đi ngược lên trên cần cổ, li3m láp ở nơi kia một lúc, sau đó lại tiến đến thưởng thức đôi môi của hắn.
Hàm răng bị cạy mở, khoang miệng bị một vật mềm xông vào thăm dò xâm phạm, đầu lưỡi Từ Trạch bị nó dây dưa không ngừng quấn lấy, mà hai mắt đến cả việc mở ra để nhìn thoáng qua đối phương cũng không làm được, chỉ có thể mơ mơ màng màng bị người ta đè lên hôn rát cả môi.
Người ở trên thân hắn vừa hôn vừa sờ không biết qua bao lâu mới chịu ngừng lại, sau đó ghé vào lỗ tai hắn khẽ cười nói: "Hóa ra em thật sự không cứng nổi, chẳng trách muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu nhưng lại không dám nói ra. Em sợ tôi sẽ chán ghét em ư? Ha ha, đúng thật đáng yêu."
Từ Trạch nhất thời không hiểu được ý của đối phương, thì lại nghe y tiếp tục nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, trước hết tha cho em một lần. Sau này nếu em còn dám nói dối rồi giấu diếm tôi thì xem tôi trừng trị em thế nào."
Người kia nói xong liền mò đến hôn lên môi hắn một cái nữa, sau đó giúp hắn mặc lại quần áo rồi mới đứng dậy rời đi.
Từ Trạch trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cơn buồn ngủ lại kéo đến, khiến cho hắn tiếp tục thiếp đi.
———————————————
Chú thích
[1] Họa thủy: Một từ thường dùng để chỉ ẩn dụ những người hoặc một thế lực nào đó gây ra tai họa. Ngày xưa người ta thường dùng để chỉ những phụ nữ đẹp được vua sủng ái, gây lũng loạn trong triều đình hoặc khiến cả vương triều sụp đổ.