Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 78: Câu Chuyện Thứ Tư (15)



Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

————————————————–

Từ Trạch trước đó đã bị làm thất thần đến mức cái gì cũng không thèm đoái hoài, lúc này mới giật mình nhận ra hắn đang được Trình Dật bế đến bên cạnh chiếc tủ trưng bày đủ loại dụng cụ tình thú.

Mà Trình Dật thì muốn bản thân hắn phải chọn ra một món đồ từ trong cái tủ này.

Vừa nghĩ liền biết ngay thứ được chọn sẽ dùng trên người của ai, Từ Trạch liên tục lắc đầu nói: "Không, không muốn."

Trình Dật cánh tay trái thì mạnh mẽ nâng đỡ cả người hắn, cánh tay phải thì lấy ra một chiếc ống cắm niệu đạo làm bằng pha lê cao cấp từ ngăn tủ thứ năm. Kích cỡ của nó rộng khoảng 5 milimet, dài 10 centimet, một đầu được mài trơn nhẵn bóng loáng, đầu còn lại là một đóa hoa sen trong suốt điêu khắc tinh xảo. Nếu như nó không được treo cùng hàng loạt ống cắm niệu đạo chất liệu hình dạng khác nhau ở đây, người bình thường nhìn thoáng qua có lẽ cũng không đoán ra công dụng của nó.

Trình Dật gài "bông hoa pha lê" này lên một bên tai Từ Trạch, dáng vẻ đầy bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Tôi đã giúp em chọn một cái, nếu như em vẫn không muốn tự mình ra tay, tôi chỉ có thể tiếp tục giúp em chọn cho đến khi nào tìm ra cái em thích thì thôi."

Từ Trạch nào dám khiêu khích giới hạn của y, lập tức nhanh chóng nhìn thoáng qua những thứ đồ tản ra không khí dâm tà kia, sau đó nằm trên vai Trình Dật nhỏ giọng kêu lên: "Cái kẹp, cái kẹp, cái kẹp thứ hai!"

Ở ngăn thứ tư của chiếc tủ trưng bày này có treo hơn hai mươi mấy chiếc kẹp núm v* đa dạng mẫu mã, cái Từ Trạch muốn chọn chính là cái thứ hai đếm từ bên trái sang – một cặp kẹp làm bằng nhựa màu đen đơn giản.

Trình Dật nở nụ cười, nhưng bàn tay duỗi ra lại cầm lên cái thứ hai đếm từ bên phải sang.

Đó là một cặp kẹp núm v* làm bằng kim loại được bọc trong lớp vỏ plastic, hai bên kẹp được làm thành hình con bướm vô cùng diễm lệ, mà ở trên cánh con bướm lại đính tua rua đỏ rực và lục lạc vàng nhạt điêu khắc tinh tế.

"Hạo Thiên của tôi rất có mắt nhìn nhỉ, tôi cũng thích cái này." Trình Dật nói xong lấy một trong hai chiếc kẹp kia cặp lên vú trái Từ Trạch.

"A... Tôi nói không phải, không phải cái này..." đầu v* non mềm bị cái kẹp có gắn tua rua và lục lạc kéo xuống, Từ Trạch hắt ra tiếng th ở dốc khe khẽ, xấu hổ đỏ mặt oán giận.

Mà người đang bế hắn thì lấy tiếp cái kẹp còn lại cũng cặp lên đầu v* phải của hắn, sau đó ghé vào bên tai hắn nói lời xin lỗi không hề thành khẩn chút nào: "Xin lỗi, tôi cầm nhầm mất rồi, vậy tôi lấy cái em chọn lúc nãy cặp lên cho em luôn nhé?"

Hai đầu v* đo đỏ của Từ Trạch đã bị hai cái kẹp này kéo đến tê dại, bây giờ nhìn thấy đối phương thật sự duỗi tay ra muốn thêm hai cái kẹp màu đen đơn điệu kia, hắn lập tức kêu lên: "Đừng, đừng, như thế này là tốt rồi."

"Nếu em đã chọn xong, vậy chúng ta quay về thôi." Trình Dật cười cười hôn lên môi Từ Trạch một cái, sau đó hai tay ôm chặt hắn, bước đi về phía giường.

"A a... Ưm..." D**ng vật thô to cứng rắn chôn sâu trong huyệt mật hung ác ra vào quấy động một lần nữa, Từ Trạch bị đâm đ ến mức không nhịn được liên tục kêu to.

Mà đồng hành với tiếng r3n rỉ ngọt ngào của hắn, chiếc kẹp treo ở trên hai đầu nh* cũng phát ra âm thanh như tán thưởng. Tua rua và lục lạc ở phần đuôi chiếc kẹp liên tục đung đưa theo nhịp thân thể hắn chuyển động lên xuống, sợi dây nhỏ trong tua rua nhẹ nhàng m ơn trớn lướt qua bộ ng ực khiến làn da vô cùng ngứa ngáy, lục lạc điêu khắc thì va vào nhau tạo ra tiếng "Leng keng leng keng" lanh lảnh vang vọng.

Hai viên thịt nhỏ bị hai chiếc kẹp cắn chặt lấy vừa đau vừa sướng, hậu đình bị tính khí dữ tợn của đàn ông thúc vào xâm nhập từng từng cú một, Từ Trạch chỉ biết nằm nhoài trên vai Trình Dật, kêu lên những âm thanh dâm mỹ hòa tấu với tiếng lục lạc vui tươi, không hề để ý rằng người đang ôm hắn vừa đi vừa thao này không về thẳng chiếc giường king-size phong cách châu Âu sang trọng, mà cứ liên tục đi đi lại lại vòng quanh phòng.

Bị Trình Dật đâm cắm như vậy, chưa được mười phút, mật đạo vẫn luôn run rẩy co rút của Từ Trạch bỗng nhiên càng khít chặt hơn, miệng hắn cũng lớn tiếng d@m đãng rên lên: "A... A ha... Sắp, sắp bắn rồi..."

Có điều căn phân thân ngắn nhỏ dưới bụng hắn mặc dù đã hoàn toàn đứng thẳng, nhưng nó lại không thể bắn t1nh thủy ra như mong muốn.

Bởi vì Trình Dật cũng đột nhiên dừng bước chân, sau đó giơ một tay lên lấy "đóa hoa pha lê" vẫn luôn cài bên tai hắn xuống, cẩn thận c ắm vào trong lỗ ni3u đạo của hắn.

"A a —— Đừng mà..." Kh0ái cảm cao trào còn chưa ập đến đã bị cắt đứt, t1nh dịch không kịp b ắn ra liền bị chặn lại ở bên trong, lỗ nhỏ trên đỉnh thịt vật lần đầu tiên bị một vật hình ống nhỏ bé trơn nhẵn đâm mở xen vào, Từ Trạch lập tức liền cao giọng thét lên, uốn éo thân thể.

"Ngoan, đừng lộn xộn." Giọng nói của Trình Dật bỗng nhiên trở nên trầm thấp hơn so với lúc bình thường: "Lỡ như thứ đồ đó gãy mất, chỗ này của em có khi vứt luôn đấy."

Thanh âm kia rất có sức mê hoặc, Từ Trạch thoáng chốc cảm giác cả người mình đều mềm nhũn mất hết sức lực, cơ bản không thể giãy dụa nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn không tình nguyện, buồn bực ngẩng đầu nhìn Trình Dật hỏi: "Tại sao cậu không cho tôi bắn?!"

Trình Dật khẽ nhếch khóe môi lên, nhưng nụ cười đó biến mất rất nhanh, sau đó y khôi phục lại giọng nói thường ngày, trả lời: "Tính nhẫn nại của em thực sự quá kém, mới bị thao vài cái đã l3n đỉnh rồi. Lần nào tôi cũng chưa làm được bao lâu em đã cho hết tinh túy ra ngoài rồi, nếu có bắn nữa cũng chỉ bắ n ra nước tiểu. Như vậy làm sao ổn được? Cần phải cố gắng rèn luyện thêm một chút."

Bị Trình Dật nói trúng tim đen, cả gương mặt Từ Trạch đỏ bừng.

Khối thân thể này của hắn cũng không biết có vấn đề gì, phía trước rất khó cương lên giống như thiết lập trong tiểu thuyết gốc, nhưng phía sau lại được thế giới này tự động bù đắp, chỉ cần có thứ gì đó đâm vào khuấy đảo một lát thì sẽ sướng đến mức không thể kiềm chế được. Từ khi hắn l@m tình với Trình Dật trong trạng thái thanh tỉnh đến nay, cho dù đã rất cố gắng, nhưng hắn vẫn bị thao tới nỗi đầu óc trống rỗng, mất không chế vô số lần.

Thân thể bị thôi miên không thể động đậy, trong lòng cũng cực kỳ xấu hổ vì bị người ta vạch trần, cho nên Từ Trạch quyết định dứt khoát nhắm mắt giả chết, mặc cho Trình Dật chơi đùa thân thể mình.

Trình Dật liền cẩn thận chậm rãi đâm phần thân bông hoa pha lê vào trong lỗ ni3u đạo của hắn, mãi cho đến khi gần cắm đến gốc d**ng vật mới dừng lại.

Cái ống niệu đạo bị nhét vào kia chỉ dài có 10 centimet, nếu như dùng với những người khác, e là vẫn chưa thể lấp kín toàn bộ bên trong lỗ phân thân. Nhưng căn thịt vật dưới bụng của khối thân thể này thật sự rất ngắn nhỏ, cây hoa pha lê chẳng những có thể chọc đến nơi sâu tận cùng, mà còn để lộ ra gần nửa đoạn ở bên ngoài, nhìn thoáng qua gần giống như một đóa hoa trong suốt sinh trưởng rồi nở rộ từ chỗ đó.

Trình dật hài lòng nhìn "tác phẩm nghệ thuật" của y, sau đó đặt Từ Trạch nằm ở trên giường, lấy một chiếc gối lót dưới eo của hắn để mông hắn vểnh lên cao hơn, lập tức thoải mái ra sức ác liệt giã vào rút ra bên trong hậu đình.

"A... Sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi... A... Ư ư..." Từ Trạch bị thúc đến mức thân thể không ngừng chuyển động, trong miệng cũng bắt đầu r3n rỉ.

Hai đầu v* trước ngực hắn bị hai cái kẹp siết lấy, tua rua đỏ rực và lục lạc vàng nhạt đung đưa không ngừng theo tiết tấu thao làm của Trình Dật. Hậu huyệt hắn bị d**ng vật to dài tùy ý ra vào, thịt non trên thành ruột liên tục bị chọc ngoáy đâm thọc tới mức co giật, mà phân thân thẳng đứng dưới bụng lại bị nhét một ống niệu đạo vào chặn ở bên trong, đóa hoa đẹp đẽ rở rộ trên đỉnh quy đ@u khẽ run rẩy, rung ra rung rinh.

Thông qua pha lê trong suốt, có thể thấy rõ từng tấc bên trong lỗ ni3u đạo của Từ Trạch, nó đang vì kh0ái cảm liên tục ập đến mà khe khẽ đóng mở, giống như muốn phun trọc dịch trắng đục ra bên ngoài vậy. Nhưng t1nh dịch được sản xuất ra từ hai túi tinh h0àn dưới bụng hắn lại bị ngăn chặn gắt gao, trước khi người đang thưởng thức thân thể hắn cho phép, thì một giọt cũng không thể chảy ra ngoài.

Từ Trạch đã loanh quanh ở biên giới cao trào quá lâu, nhưng bởi vì bị cấm xuất tinh mà từ đầu tới giờ vẫn không thể l3n đỉnh, tiếng r3n rỉ trong miệng hắn chuyển qua chuyển lại giữa hai kiểu "Van xin cậu... Để cho tôi bắn..." và "Sướng quá... Sắp bị thao hỏng rồi...", nghe vừa thê thảm vừa dâm loạn.

Trình Dật lại hung tợn ra vào khuấy đảo bên trong thân thể Từ Trạch khoảng gần trăm cái, rốt cuộc mới chôn d**ng vật nơi sâu nhất hậu huyệt, vừa rút ống niệu đạo pha lê kia ra khỏi đỉnh quy đ@u của Từ Trạch, vừa bắn từng luồng t1nh dịch nóng bỏn xối lên huyệt bích mềm mại căng mịn.

"A a a..." Khoảnh khắc ống niệu đạo kia hoàn toàn rời khỏi lỗ nhỏ, cả người Từ Trạch liền run rẩy, đạt đến cao trào.

Đỉnh phân thân của hắn liên tiếp phun ra ba, bốn cỗ trọc dịch màu trắng, mặc dù không bõ bèn gì với lượng tinh khí hừng hực đang chảy trong cơ thể, nhưng vẫn nhiều hơn so với lúc bình thường rồi.

Kh0ái cảm bị trì hoãn rất lâu này ập đến vừa k1ch thích vừa kịch liệt, Từ Trạch đầu óc hoàn toàn trống rỗng, khóe miệng cũng không thể khép lại được, ánh mắt gần như mất tiêu cự, toàn thân mềm nhũn nằm trên giường th ở dốc, không biết qua bao lâu mới dần dần tỉnh táo lại từ dư vị cao trào.

Mà d**ng vật nóng bỏng vẫn luôn cắm sâu đến tận cùng bên trong bí động không ngừng mấp máy co rút của hắn, đã sớm khôi phục lại độ cứng.

Trình Dật cúi đầu, âu yếm hôn lên đôi môi người dưới thân, cười nhẹ chỉ nói một câu: "Cứ rèn luyện như này là ổn", sau đó liền lấy cái ống niệu đạo vừa rút ra chưa được bao lâu nhét lại vào đỉnh lỗ nhỏ trên tính khí của hắn.

Thế là, Từ Trạch vừa mới thoát khỏi cơn kh0ái cảm tột độ trước đó, liền bị kéo vào vòng xoáy d@m dục một lần nữa.