Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 118: Chương 118




Tê Diệu chớp chớp mắt, hốc mắt bỗng nhiên có chút ướt át.

Cô nghẹn họng, nhẹ nói: "Anh không nên tới."
 
Đây là không chịu trách nhiệm đối với Tê gia, càng sẽ tạo thành ảnh hưởng sau này đối với anh.

Cô cho rằng từ một phút quyết định cha Sở sắp vào tù này, hết thảy đều mạnh mẽ kết thúc.
 
Đón lấy hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung của Tê Diệu, người đàn ông trong bóng đêm trầm mặc, ẩn nhẫn không tiến lên ôm lấy cô lau nước mắt, mà là hướng cô vươn tay.
 
"Về nhà đi."
 
Tiếng nói của anh vừa dứt, nước mắt Tê Diệu rơi như mưa.
 
* * *
 
Sở Giảo Giảo trơ mắt nhìn Tê Diệu mới vừa rồi gặp phải hiện thực mưa rền gió dữ giống như chị ta, lại được con trai trưởng Tê gia mang đi.
 
Một màn lúc này cực kỳ giống thời điểm hai năm trước.
 
Chị ta cũng khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ nhìn chăm chú như vậy, Hoắc Ngu hướng chị ta vươn tay, thời khắc đó như đem chị ta thoát khỏi lồng giam hoàng kim đầy nguy hiểm.

Chị ta cho rằng cái liếc mắt này là sự bắt đầu cho cuộc sống tốt đẹp như phim truyền hình, chị ta khờ dại cho rằng Hoắc Ngu là cả một đời của chị ta.
 
Hiện giờ, cái gì cũng mất.

 
Mất hết ráo.
 
Sở Giảo Giảo mặt tái nhợt té quỵ dưới đất, rơi vào hôn mê.
 
Mấy ngày sau.
 
Tê Diệu ngồi ở tòa án, nghe thẩm phán phán quyết.

Cha Sở cùng cha Hoắc chịu hình phạt nghiêm trọng nhất, lại thêm hình phạt cố ý g.i.ế.c người trước đây, ảnh hưởng ác liệt, cân nhắc mức hình phạt cực nặng.

Nếu như không xoay chuyển ra đường sống, chỉ sợ tuổi già của hai người đều phải trải qua trong tù.
 
Hoắc Ngu là đồng phạm bởi vì không biết rõ tình hình, hình phạt nhẹ hơn, chỉ cần một năm lẻ ba tháng.
 
Nghe tòa tuyên án, mẹ Hoắc ngất tại chỗ, dẫn tới một trận ồn ào trên tòa án.
 
Chẳng qua chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc gia cùng Sở gia dồn dập phá sản đóng cửa, thanh toán toàn bộ bất động sản.

Đáng mừng duy nhất chính là, hai chị em các cô không bị nợ nần quấn thân, đều có thể làm người tự do.
 
Tê Diệu an tĩnh nghe xong toàn bộ quá trình, cô nhìn thấy cha Sở còng lưng cúi mình thật sâu vái chào thẩm phán.

Mấy ngày không gặp, cha Sở tóc bạc trắng, giống như qua một đêm liền bạc đầu, ngược lại có vài phần thê lương.
 
Tê Diệu quay mặt chỗ khác, không hề nhìn ông ta.
 
Đoàn người tốp năm tốp ba đi ra cửa.
 
Tê Vọng bồi ở bên cạnh Tê Diệu, phía xa xa kia cô nhìn thấy Sở Giảo Giảo đứng dưới bậc thang nhìn qua cô, kéo tay áo Tê Vọng, thấp giọng nói: "Anh lên xe trước đi, tôi có lời muốn nói với chị ta."
 
Hai người đi đến chỗ yên tĩnh không người, Sở Giảo Giảo liếc mắt nhìn vị trí Tê Vọng ở đằng xa, lạnh lùng nói ra: "Anh ta đối với mày thật là tốt."
 
"Tôi đến không phải để nói những chuyện này."
 
Tê Diệu từ trong túi móc móc, lấy ra chứng từ bất động sản đưa cho chị ta.
 
"Còn nhớ căn nhà tôi bán trước đó không? Đều ở chỗ Trình Lịch.

Trong đó còn có không ít thứ tốt.

Hiện tại tôi đã không cần dùng, chẳng qua đủ cho chị dùng thật lâu, còn xài như thế nào, không cần tôi dạy chính chị cũng rõ ràng đi."
 
Sở Giảo Giảo ngơ ngác nhìn cô: "Mày..


Có ý gì? Tại sao phải cho tao?"
 
Tê Diệu mặt không thay đổi nhét vào trong tay chị ta: "Chớ hiểu lầm, tôi không có hảo tâm như vậy, chỉ là tôi không nghĩ lại tiêu tiền của Sở gia."
 
"..."
 
Sở Giảo Giảo cầm chứng từ bất động sản, bỗng nhiên che mặt, nước mắt theo khóe mắt của chị ta trượt xuống.

Chị ta quỳ một chân trên đất, một con d.a.o trang trí theo tay áo chị ta tuột ra, lạch cạch rơi trên mặt đất.
 
Tê Diệu nhìn thấy con d.a.o trang trí, lúc này mới ý thức được mới vừa rồi Sở Giảo Giảo giấu ý đồ gì trong lòng.

Cô chẳng những không có cảm thấy đáng sợ, ngược lại cảm thấy bi ai.
 
Sở Giảo Giảo nhất định là cảm thấy tuổi già vô vọng, cho nên không hề băn khoăn quyết định chuẩn bị làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Từ bỏ đi tuổi già của chị ta.
 
Sở Giảo Giảo khóc đến thở không ra hơi: "Chị cho rằng em hận chị!"
 
"Tôi đương nhiên hận chị, kẻ đáng ghét nhất đời tôi chính là chị, nếu như có thể tôi căn bản không muốn làm chị em cùng chị." Nhìn qua bộ dáng chật vật của chị ta, Tê Diệu lạnh giọng, cúi đầu nhìn chị ta, "Chỉ là, chúng ta đều không có cách nào lựa chọn nơi sinh ra mà thôi."
 
Nếu hai người bọn họ sinh ở gia đình như Tê gia, nói không chừng thật sự sẽ làm chị em yêu thương lẫn nhau.
 
Đây là Tê Diệu ở Tê gia, chứng kiến ấm áp của bọn họ mà biết được.

Giữa hai người các cô đều là cạnh tranh cùng cừu hận, ngọn nguồn ngay từ đầu đến từ sự ích kỷ thiên vị cùng lạnh nhạt xúi giục của cha Sở.
 
Sở Giảo Giảo lẽ ra không nên như thế này, cô cũng thế.
 
Đáng tiếc, đời này các cô tuyệt không có khả năng làm chị em không khoảng cách.

Cô sẽ không, Sở Giảo Giảo càng không cho phép.


Điều mà các cô có thể làm là từ nay về sau, cả đời không qua lại với nhau.
 
Tê Diệu nói: "Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt đi."
 
Về sau, các cô đều sẽ tận lực tránh nhau.
 
Sở Giảo Giảo cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm chứng từ văn kiện trong tay, nước mắt xoạch xoạch theo gương mặt chảy xuống.

Niềm tin vào cuộc sống của chị ta, giá trị quan[1] của chị ta đều sụp đổ, từ nay về sau không còn tồn tại nữa.

Chị ta đã không còn dũng khí đi chỉ trích thậm chí là ghen ghét em gái của chính mình, chị ta bỗng nhiên ý thức được, vì cái gì Hoắc Ngu sẽ thích Sở Du Du, mà từ đầu đến cuối đều không chịu cho chị ta một mảnh nhỏ chân tình.
 
Chị ta bỗng nhiên nhớ lại, từ thời khắc khi còn bé nhìn thấy mẹ đem một viên kẹo đường duy nhất còn sót lại cho em gái kia, chính là lần đầu tiên chị ta ghen ghét em gái mình.
 
Nhưng chị ta đã quên, trước lúc đó, mẹ cũng đã đem con thú bông đáng yêu nhất để lại cho chị ta.
 
Chị ta chỉ so đo thứ mình mất đi, nhưng xưa nay không quý trọng thứ đã có được.
 
"..."
 
Người đứng ở đối diện sớm đã rời đi, Sở Giảo Giảo siết chặt chứng từ văn kiện trong tay, thấp giọng nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi.."
 
Bây giờ nói xin lỗi, còn kịp hay sao?.