Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 126: 126




Là từ khi nào Tê Vọng bắt đầu thích cô.
 
Hết thảy đều là từ cái mùa hè quá mức nóng rực kia.
 
Từ sau khi được Tê gia nhận nuôi, anh không biết cha ruột mẹ đẻ chính mình là ai, cũng không muốn biết.

Thời niên thiếu bướng bỉnh cá tính lại quật cường làm anh rất khó hòa nhập cùng thế giới này, anh chỉ biết mình không giống người khác, trong lòng như nén một tầng khí, khiến cho mỗi sự kiện anh làm đều sẽ lấy ra 200% sức lực, để tránh chính mình làm sai lưu lại lỗ hổng cùng nhược điểm.
 
Chẳng sợ có thiên phú, từ nhỏ học tập bất luận cái kỹ năng gì đều tiến bộ thần tốc, phong cách anh làm việc vẫn là như thế.
 
Toàn lực ứng phó, không chừa lối thoát.
 
Trong lòng anh hiểu rõ, lấy tính cách cha Tê mẹ Tê, dù có đem anh nuôi thành phế đi, cũng sẽ không tìm lý do vứt bỏ anh.

Điều này cũng không đủ trở thành lý do để anh không nỗ lực.
 
Dù là thiên tài, cũng muốn làm một thiên tài nỗ lực, không cho bất luận kẻ nào cảm thấy thất vọng đối với đứa con nuôi không rõ lai lịch này.
 
Mùa hè năm ấy nóng rực, Tê Vọng chỉ là một học sinh trung học.


Ban đầu nói về tuổi tác luôn là người gặp người ngại chó thấy chó ngại, anh luôn trầm mặc ổn trọng hơn nhiều so với bạn cùng lứa.

Nghe nói tiểu tử Trình gia kêu một đám người đi uống rượu, đi ca hát, tuổi còn trẻ cũng đã học được đi quán bar chơi gái, hầu như người chung quanh đều là như thế, cơ mà Tê Vọng không hợp với họ.
 
Bất luận ai kêu anh, anh đều là lãnh đạm từ chối, đối với sở thích của bọn họ.

Một chút cũng không hứng thú.
 
Dần dần, Tê Vọng cùng quần thể bọn họ càng ngày càng xa, anh biến thành một cá thể cô độc.
 
Anh còn nhớ rõ đó là giữa trưa sấm rền như ẩn như hiện.
 
Không khí khô nóng chật chội, khó chịu đến thở không ra hơi, bên tai vang lên tiếng ve ồn ào, ngày mùa hè dài dằng dặc như không có hồi kết.

Phòng dạy học cùng phòng âm nhạc cách một cái cầu thang, đang lúc anh cầm một phần tư liệu chuẩn bị xuống lầu, lại nghe đến một đoạn tiếng vang uyển chuyển nhẹ nhàng mỹ diệu từ phím đàn phát ra.
 
Như là gió giữa ngày hè, như là chuông gió treo ở dưới mái hiên, xua tan nóng bức nặng nề đến phương xa, chỉ còn lại ôn nhu nhẹ nhàng uyển chuyển, làm người không tự giác mà dừng bước chân, tâm tình thoải mái.
 
Nổi gió.
 
Ánh sáng nhạt của ngày mùa hè chiếu vào tấm kính trong suốt chiết xạ vào không gian trong nhà, bức màn màu trắng gạo bị gió thổi lay động, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng ai kia.
 
Thiếu niên dáng người mảnh khảnh lại đĩnh bạt đứng ở phía trước cửa sổ, hồi lâu không rời đi.
 
Anh lại có chút xuất thần.
 
Đây là lần đầu tiên Tê Vọng nhìn thấy cô.

Khi đó anh cũng không biết tên thật của cô.
 
* * *
 
Trùng hợp thay lần thứ hai đột nhiên tới.
 
Tê Vọng ngồi dựa ở cửa sổ, một tay nắm bìa sách nào đó.


Anh đối với vai chính ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc trị liệu bệnh dịch tả cũng không cảm thấy hứng thú, càng không rõ vì cái gì dưới tình huống lạnh nhạt bức bách đến tuyệt vọng gần như tự sát như thế, vẫn cứ ngu xuẩn không cách nào buông tay cô vợ ngoại tình.
 
Bởi vì cái gọi là "Yêu", liền có thể làm người ta đánh mất lý trí, không tiếc đem chính mình dày vò sao.
 
"Bạn học này."
 
Đỉnh đầu vang lên một tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ đánh gãy suy nghĩ của anh, cùng với xưng hô hàm hàm hồ hồ của cô, một phong thư màu hồng nhạt được đặt ở trên bàn học.
 
Phong thư màu như viên kem cùng chồng sách giáo khoa ở trên bàn không hợp nhau.
 
Chung quanh vang lên tiếng hô ồn ào của bọn học sinh.
 
Tê Vọng trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên, thiếu nữ đứng ngược sáng một tay chống cái bàn, đồng phục ăn mặc lỏng lẻo, biểu lộ mang theo vài phần không để ý cố giả bộ trấn định.

Nếu không phải nhĩ tiêm* ửng hồng, thì còn tin cô thật sư bình tĩnh.
 
(*Nhĩ tiêm là huyệt nằm ngay trên đỉnh vành tai)
 
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Phong thư này cậu nhớ phải xem kỹ nga."
 
"..."
 
Trận này là một màn chuyện cười, chỉ có ba người đương sự biết.
 

Sau khi Trình Lịch phát hiện "Tiểu cô nương" mình thích thế nhưng là tiểu tử Tê gia, cực kỳ kinh ngạc đến mặt đỏ tai hồng, vội vàng đem chuyện này quăng lên trời.

Chuyện này cũng không khiến Sở Du Du nhớ tới, nếu không phải lúc trước quang vinh mà đứng ở dưới quốc kỳ niệm một bài kiểm điểm về hành vi không có nhận thức đó, cô đã sớm đem cái chuyện cười này quên đi.
 
Lại nghe được tiếng đàn là chạng vạng một tháng sau.
 
Hoàng hôn như máu, giữa trưa trải qua một trận mưa, gạch men sứ dưới chân ẩm ướt, trong không khí mờ mịt đắm chìm trong sầu bi.
 
Quả nhiên nghe được lời đồn anh chẳng thèm nhìn đến bóng dáng Sở Du Du.

Chăm chỉ học, anh bất tri bất giác mà đi đến phòng âm nhạc, ngoài dự đoán, nghe được một trận tiếng đàn rất nhỏ.

Cô linh, ưu thương, như là người nhà ôm lấy hài cốt người chết, không màng vị hư thối đem nó nhập vào trong lòng ngực, nước mắt trong suốt nhỏ giọt ở trên xương cốt tuyết trắng.
 
Tí tách, tí tách.

Cùng với một trận nức nở cố kiềm nén.
 
Tê Vọng trầm mặc mà đứng tại chỗ..