Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 32: Chương 32




Thật khó khăn mang tóc về, Tê Diệu ngay lập tức liên lạc với Trình Lịch, để cho cậu nhanh một chút giao cho đại sư.

Trình Lịch biểu thị hết thảy để cậu lo, hai người vui sướng tách ra.
 
Thấy cảnh này hai vợ chồng già: “…”
 
Bọn họ bắt đầu càng thêm lo lắng con gái nhà mình bị dụ dỗ chạy mất.
 
Trình Lịch ngày hôm nay đi đường như lướt gió.

Lướt gió không phải do trên chân lần đầu tiên mang đôi giày mới, mà là cậu biết Tê Diệu còn đang xa xa nhìn chăm chú bóng lưng của cậu.
 
Giữa trưa ánh nắng vừa vặn, chiếu vào bên trên Lamborghini màu xanh dương của cậu, chiết xạ ra hào quang lấp lánh như bảo thạch.
 
Trình Lịch mở cửa xe cũng tiêu sái như thế, ngồi vào trên ghế lái cũng tiêu sái như thế, quay đầu cách cửa hàng rào tư thế phất tay với Tê Diệu cũng tiêu sái như thế.

Đón ánh nắng tiêu sái, cậu đạp lên chân ga, xe vụt phát vọt về hướng đường cái xa xa đằng kia.
 
… Sau đó.
 
Trình Lịch ý thức được cái gì, giơ lên bàn tay vốn hẳn nên nắm lấy tay lái.

Bàn tay sạch sẽ trắng noãn.
 
Nụ cười xán lạn của cậu trong nháy mắt ngưng lại.
 
“F*ck, nắm tóc trong tay đâu mất rồi???”
 
Tê Diệu là trăm triệu không nghĩ tới cái tên đồng đội heo Trình Lịch này vừa đi ra ngoài liền ném tóc đi mất tiêu.


Cô còn đang mong đợi qua mấy ngày, đại sư liền có thể tìm ra biện pháp để cho cô trở lại thân thể của mình.
 
Lúc này, Tê Diệu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
 
Nếu như cô trở lại thân thể của mình, như vậy,cô nàng chiếm cứ lấy thân thể của cô sẽ ở đâu?
 
“…”
 
Tê Diệu một bên tưới nước một bên lâm vào trầm tư.

Cô không khỏi nghĩ đến một cái khả năng kinh dị —— lỡ như đối phương xuyên vào trên thân của Tê Diệu thì sao? Đây chẳng phải là mang đến tai hoạ cho người của Tê gia hay sao?
 
Xoay quanh với những băn khoăn lo lắng trong lòng cho đến lúc sắp sửa đi ngủ cũng không thể nghĩ được một cái biện pháp giải quyết.
 
Tê Diệu trở mình, như thế nào cũng ngủ không được, liền gửi tin nhắn cho Trình Lịch.
 
Tê Diệu: “Cậu liên hệ với đại sư chưa?”
 
Cô làm sao có thể biết Trình Lịch nhìn thấy tin nhắn chột dạ cực kì.

Trình Lịch vì có cái mà giao nộp cho Tê Diệu, trong thời gian ngắn lại không thể cầm được tóc của Sở Du Du, nghĩ tới nghĩ lui, thế mà rút một cọng tóc của mình giao cho đại sư.
 
Trình Lịch hồi lâu mới nhắn lại: “Liên hệ rồi, cậu yên tâm.”
 
Tê Diệu: “Được.

Sau khi ra kết quả, tớ muốn gặp đại sư một lần.” Nếu mà đại sư thật lợi hại như vậy, nhất định có thể nghĩ đến biện pháp giải quyết vẹn toàn đôi bên, tốt nhất là có thể để cho cô nàng kia trở lại thân thể của chính nàng ta, để hết thảy mọi thứ khôi phục quỹ đạo.
 
Trình Lịch lại là hồi lâu mới trả lời: “Được.”

 
Trình Lịch đột nhiên đứng đắn như thế, làm Tê Diệu có chút không quen.
 
Tê Diệu: “Cậu không sao đó chứ?”
 
Trình Lịch cấp tốc nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, đồ vật của cậu tớ đều cho giúp cậu để lại chỗ cũ rồi.

Đồ trang sức, châu báu, quần áo, túi xách, đều đặt ở trong phòng của cậu.

Có thời gian đi qua xem một chuyến hay không?”
 
Tê Diệu thật ra là muốn đi qua.
 
Nhưng lấy thân phận bây giờ, cô cầm tới những vật kia cũng không dùng đến.

Tê Vọng cẩn thận đến nỗi cô đổi một dây cột tóc màu sắc khác nhau cũng đều có thể nhớ rành mạch, càng không cần nhắc tới đống đồ trang sức lạ lẫm kia.
 
Tê Diệu: “Không được, cậu giúp tớ nhìn một chút là tốt rồi.”
 
Cô không nóng nảy.
 
*
 
Hôm sau.
 
Có lẽ là tâm linh tương thông,mẹ Tê đưa theo Tê Diệu đi dạo phố, mua cho cô một chút đồ trang sức, túi xách đủ loại hình.
 
Lần này không cần lo lắng Tê Diệu như đứa bé con chạy loạn khắp nơi, hai người giống như những mẹ con bình thường khác, tay kéo tay, một đường cười nói vui vẻ, mẹ Tê cười đến miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

 
Một đám chị em của bà đều đang đợi bà mang đứa bé đi gặp.

Mẹ Tê nghĩ, cũng là thời điểm để Tê Diệu nhận mẹ nuôi, quen thuộc dần việc xã giao trong vòng này bà.
 
Tê Diệu cảm thấy hứng thú đánh giá chung quanh.
 
Hiện tại phong cách mặc quần áo của cô cùng trước kia hoàn toàn khác biệt, trang sức cùng đồ mặc hoàn toàn tương phản.

Ngay từ đầu Tê Diệu nhìn không quen cái gì đều cảm thấy khó coi, hiện tại là dần dần quen thuộc kiểu phương thức ăn mặc này, đồng thời bắt đầu tìm tới thú vui trong đó.
 
Hai người ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng, một bên uống đồ uống một bên chờ nhân viên bán hàng bưng mấy kiểu dáng đến chọn lựa.
 
Tê Diệu yên lặng đưa ánh mắt từ trên khuyên tai hình vẽ hình học khoa trương sau đó dời đi, bắt đầu đánh giá khuyên tai trân châu cùng khuyên tai phong cách đáng yêu một chút.
 
Mẹ Tê nói: “Rối rắm sao, vậy toàn bộ đều mua hết đi.”
 
Tê Diệu sững sờ.
 
Trên tay của cô cũng có không ít tiền, tiền ở phương diện này, cha Sở từ nhỏ đến lớn đều không có cắt xén của cô.

Nhưng cha Sở xưa nay sẽ không nói như vậy, ông ta sẽ chỉ ghét bỏ cô đồ tốt không vừa ý dùng, ghét bỏ cô trừ dùng tiền không còn biết gì khác.
 
Tê Diệu nói: “Chọn mấy thứ là được rồi ạ, con dùng không hết.”
 
“Dùng không hết để trưng đại đó là được rồi nha.

Mẹ gọi dì giúp việc dọn ra cho con một căn phòng đựng đồ trang sức, bên trong chỉ bày đồ trang sức cùng túi xách có được hay không?” Mẹ Tê từ ái xoa xoa tóc của cô, “Nhà chúng ta những thứ khác không có, tiền so giấy vẫn còn nhiều, con nhất định không được có quan niệm tiết kiệm tiền.”
 
Nói xong, mẹ Tê phất phất tay gọi nhân viên bán hàng đóng gói toàn bộ.
 
Bà còn phải vội vàng mang Tê Diệu xem túi xách, xem giày, sao có thể lãng phí thời gian ở trên những sự tình vụn vặt này.
 
Ngồi ở trên ghế sô pha Tê Diệu nghênh đón ánh mắt cực kỳ hâm mộ không thôi của nhóm nhân viên bán hàng, ngoan ngoãn gật đầu.
 

Mẹ Tê ngay từ đầu nói là xem đồ trang sức, xem hết đồ trang sức lại xem túi xách phối hợp, xem hết túi cùng đồ trang sức, lại cảm thấy trong tủ quần áo, kiểu dáng quần áo cũ kỹ không có cách nào phối hợp, lại dẫn Tê Diệu xem quần áo, xem quần áo lại phải xem giày, còn có dây cột tóc, khăn vuông…
 
Tê Diệu thấy choáng đầu hoa mắt, trời đất quay cuồng, thiếu điều bỏ một cái mạng ở khu mua sắm.
 
Việc này còn chưa kết thúc.
 
Mấy ngày kế tiếp, mẹ Tê liền bắt đầu lôi kéo cô như đi “tuần lễ trình diễn thời trang” đến từng nhà chị em có quan hệ tốt, để Tê Diệu nhận một đống mẹ nuôi.

Thân thể Tê Diệu vốn yếu ớt, trở về thế mà sinh bệnh một trận, cô ốm yếu nằm ở trên giường, làm hại mẹ Tê nước mắt rưng rưng áy náy không thôi, cả ngày canh giữ ở trong phòng trông nom cô.
 
Tê Vọng bản thân đang ở Na-uy, nửa đường nghe nói sự tình của Tê Diệu, cấp tốc hoàn thành công việc trong tay đi máy bay về nước.
 
Tê Diệu đang ngủ đến mơ hồ, loáng thoáng cảm nhận được có người đang nhẹ nhàng đụng vào trán của cô, xúc cảm ở đầu ngón tay ôn nhu.

Tê Diệu chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tê Vọng đứng ở bên giường nhìn xuống cô.
 
Tê Vọng hỏi: “Em khá hơn chút nào không?”
 
“Ưm… Không sao…”
 
Đầu óc mê man cảm giác rất khó chịu, cũng may cô đã lấy lại sức, chắc là mấy ngày tiếp theo có thể khỏi hẳn.Trong lúc Tê Diệu mê man vô ý thức giữ chặt cánh tay của Tê Vọng, anh thật sự quan tâm làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
 
Cô không nghĩ tới Tê Vọng ở thật xa lại chạy về, cứ cho là việc Tê Vọng quan tâm, chỉ là “em gái” của anh, cũng không phải là cô.

Nhưng có thể cảm nhận được ôn nhu như vậy, Tê Diệu đã cảm thấy vừa lòng thoả ý rồi.
 
Tê Vọng cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ mềm mại của cô, mười ngón đan chặt, chợt cảm nhận được dị vật cứng rắn cấn đến ngón út của anh.
 
Ánh mắt của anh rơi vào trên bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn của Tê Diệu.
 
Bên trên ngón út đeo một chiếc nhẫn đuôi voi màu bạc đơn giản.
 
Động tác của Tê Vọng khựng lại..