Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 36: Chương 36




Ngay thời khắc hai người chăm chú nói chuyện, hành lang loáng thoáng có âm thanh vang lên.

Giống như là một nam một nữ đang cãi nhau, nghe được không rõ ràng, Tê Diệu sửng sốt một chút, nghe rõ ràng thanh âm của người nói chuyện, sắc mặt biến đổi.
 
Nếu như cô không nghe lầm —
 
Thanh âm ở cuối hành lang càng thêm lớn.
 
“Cô còn dám nói cô đối với tôi không thấy hứng thú?”
 
“Làm sao tôi có thể coi trọng anh chứ?”
 
“Móa, Lão tử mua đồ trang sức mua túi xách cho cô, cô nhận không sót một món.

Bây giờ cô làm kỹ nữ còn nghĩ lập đền thờ trinh tiết.”
 
“Bốp!”
 
Tiếng một cái tát vang lên, ngay cả Tê Diệu cũng đi theo sửng sốt vài giây.

Lập tức, ánh mắt của cô chuyển hướng tới Trình Lịch, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều là rõ ràng suy nghĩ trong lòng đối phương.
 
Bị bạt tai nhất định là cậu nhỏ Tần gia.

Ngày bình thường hắn ta kiêu căng quen rồi, cũng không giáo dục thân sĩ giống như nhà khác, tính tình bạo phát lên thì con gái cũng đánh.


Quả nhiên, hành lang vang lên tiếng con gái thét chói tai, cùng những cậu chửi tục thô bạo của gã đàn ông.
 
Tiếng âm nhạc ầm ĩ che lại tiếng hai người cãi lộn, nếu không phải Tê Diệu cùng Trình Lịch cách gần đó, căn bản sẽ không có người phát hiện.
 
Tê Diệu theo bản năng mà xông lên trước.
 
Thân thể của cô mới gãy xương không lâu, không thể lại bị thương tổn.

Lỡ như bị đánh tới mặt, cô đau lòng c.h.ế.t mất.
 
Động tác của Trình Lịch nhanh hơn cô, trước một bước chạy đến hành lang, liền nhìn thấy cậu nhỏ Tần gia đang túm lấy Sở Du Du, sức lực của hắn ta không tính lớn, Sở Du Du bị lôi kéo lảo đảo, dây cột tóc tán loạn, ý đồ dùng sức tránh thoát trói buộc của hắn ta.
 
Trình Lịch: “Các người đang làm gì đấy!”
 
“Tôi biết cậu cùng với cô ấy có quan hệ tốt, nhưng Trình Lịch việc này là chuyện của hai người chúng tôi.

Cô buông ra!”
 
Sở Du Du bỗng nhiên níu lại cánh tay của hắn ta dùng sức cắn một cái, cậu nhỏ Tần gia phát ra tiếng gào đau đớn thảm thiết, dùng sức đẩy nàng ta một cái, vừa lúc đem Sở Du Du đẩy lên trên người của Tê Diệu, hai người đụng vào nhau.
 
Trời giáng tai họa bất ngờ, Tê Diệu thấy hoa mắt lại bị đụng bay, ngược lại Sở Du Du giống như là người không việc gì quỳ rạp trên mặt đất.

Phía sau lưng Tê Diệu đụng ở trên tường, cô phảng phất nghe được tiếng vang xương cốt rắc rắc vỡ ra, cả người hoa mắt đầu choáng váng, kém chút không thở nổi một hơi mà ngất đi.
 
Trình Lịch thấy một màn như vậy con mắt đỏ lên.
 
“Diệu Diệu?”
 
Cậu nhỏ Tần gia còn đang nổi nóng, trong lúc nhất thời không lựa lời nói: “Đụng vào trên cửa thì c.h.ế.t được chắc?”
 
Cái dây thần kinh tên là lý trí trong đầu Trình Lịch trong nháy mắt căng đứt đoạn, cậu không nói hai lời tiến lên túm chặt Tần Vũ Chân, từng quyền từng quyền thật sự đánh vào trên người đối phương, dùng sức to lớn đến nỗi người đứng xem trong lòng phát run.
 
Trình Lịch đã luyện võ nhiều năm, đừng nhìn mặc quần áo g gần như là gầy gầy cao cao, thể trạng cường tráng đến muốn mạng, đối phương không có chút sức lực nào chống đỡ, bị đánh đến liên tục cầu xin tha thứ.
 
Tê Diệu vịn eo, đau đến kém chút rơi nước mắt: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa..” Trước đó Trình Lịch bởi vì chuyện đánh nhau bị phạt qua, lần này nếu lại đánh nhau nữa, chỉ sợ lại phải bị nhốt trong nhà, không biết lúc nào mới có thể thả ra.
 
Sở Du Du vỗ vỗ bụi trên người, lạnh lùng nói: “Cái loại tra nam này nên bị đánh.”
 
Tê Diệu tức giận vô cùng: “Tại sao cô lại muốn lấy đồ vật của hắn ta?”
 
Cô từ nhỏ đến lớn không có thiếu tiền, cũng chưa bao giờ nguyện ý tiếp nhận đồ của người khác, nhất là loại lễ vật rõ ràng muốn ám chỉ phát triển quan hệ mờ ám này.

Vừa nghĩ tới Sở Du Du dùng đến thân thể của cô cầm đồ vật của người khác, Tê Diệu tâm tình hỏng bét đến bùng nổ, trong lúc nhất thời quên mất chuyện vượt qua thân phận của chính mình.

 
Sở Du Du nhíu mày: “Hắn ta muốn tặng cho tôi, vậy tôi liền tiếp nhận thôi.

Kẻ muốn cho người muốn nhận, có cái vấn đề gì? Lại nói, cô dựa vào cái gì mà quản tôi?”
 
Sở Du Du nghĩ, trên tay nàng ta vừa lúc không có tiền, đồ vật ngu sao không cầm, đám công tử cậu ấm có tiền này, không thiếu chút lễ vật như thế.

Nàng ta sao có thể nghĩ đến Tần Vũ Chân lại keo kiệt như vậy, chẳng qua là mấy cái túi cùng với mấy sợi dây chuyền, liền tóm lấy nàng ta không dứt nhất định phải nói ra cái chuyện có qua có lại kia.
 
Tê Diệu tức giận đến muốn bất tỉnh cho rồi, một câu “Bởi vì cô dùng đến thân thể của tôi đó” thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, liền nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng la hét kinh hô chói tai của những người khác.
 
Động tĩnh đánh nhau so với vừa nãy lớn hơn rất nhiều, mấy người lên lầu bắt đầu sôi nổi khuyên can, cũng có người đem hai người Sở Du Du cùng Tê Diệu đỡ dậy.
 
Toàn thân Tê Diệu giống như tan ra thành từng mảnh đụng một cái liền đau.
 
Đánh nhau còn làm trò ở trước mặt rất nhiều người, Tê Diệu thay Trình Lịch âm thầm kêu hỏng bét, càng là không có phát hiện Sở Giảo Giảo gọi điện thoại cho người khác.

Thời điểm cô đang ở trong lòng suy nghĩ, tìm lý do hi vọng mọi người chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có, mấy người mới vừa rồi còn ầm ĩ huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh lại.
 
Phía sau lưng vang lên một đạo thanh âm quá mức lạnh lẽo: “Tê Diệu.”
 
Tê Diệu thiếu điều bị dọa đến qua đời ngay tại chỗ.
 
Từ lúc cô trở thành Tê Diệu, đây là lần đầu tiên Tê Vọng kêu tên đầy đủ của cô, nhìn dáng vẻ là rất tức giận.

Tê Diệu bất chấp oán giận là ai liên hệ với Tê Vọng, liền nghe được tiếng bước chân của anh tới gần, sau đó, một tay ôm ngang bế cô lên.
 
Tê Diệu phát ra một tiếng kinh hô.
 
Ánh mắt của Tê Vọng rơi vào trên người Trình Lịch, thật lâu không nói, mặt Trình Lịch không thay đổi đối mặt với anh, bầu không khí giữa hai người ngưng trọng, làm Tê Diệu lo lắng bất an, sợ Tê Vọng tức giận đối với Trình Lịch.
 
Làm cô ngoài ý muốn chính là, ánh mắt Tê Vọng dịch chuyển khỏi, ngược lại dừng ở trên người của Sở Du Du.

 
Toàn bộ hành trình Sở Du Du vẫn luôn đang nhìn Tê Vọng, dường như chờ đợi anh nói ra những lời gì đó.

Nàng ta càng hi vọng người Tê Vọng ôm chính là mình, dù sao người chân chính bị đẩy một cái cũng là nàng ta, nàng ta mới là người bị hại.
 
Cách gọng kính viền vàng, một đôi mắt phượng của Tê Vọng chau lên ánh mắt sắc bén.

Trước mặt của mọi người, anh đối Sở Du Du, giọng điệu lạnh đến giống khối băng: “Hi vọng cô cách xa em gái tôi một chút.”
 
Xôn xao —
 
Sở Du Du biểu lộ trong nháy mắt ngưng lại, mặt đỏ tới mang tai mang theo vài phần không dám tin mình bị nhục nhã.
 
Tê Vọng cũng không quan tâm đến phản ứng tiếp theo của nàng ta, ôm Tê Diệu xuyên qua đám người, rời khỏi Sở gia.

Tê Diệu ở trong n.g.ự.c của anh mềm mại giống một cục bông, thời điểm bế lên mảy may không cảm giác được chút trọng lượng nào, cái này khiến lòng của anh rơi rơi xuống từng đợt đau nhức.
 
Tê Diệu: “Kỳ thật...” Kỳ thật cô không có thương tổn đến thân thể, lúc này một chút cũng không đau.
 
“Diệu Diệu, nếu như em không cách nào học được chiếu cố chính mình, anh sẽ không để em ra khỏi nhà.”
 
Từ góc độ của Tê Diệu, chỉ có thể nhìn thấy đường cong xương quai hàm cứng cáp sắc bén của Tê Vọng, còn đôi môi mỏng chỉ mím thành một đường thẳng.
 
Tê Vọng tức giận..