Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 11: Thâm độ minh tưởng


Sau khi vào Mặc Âm các, Ngôn Âm chọn gian phòng bên phải đình viện, còn Y Mặc thì đến gian phòng trước kia của mình, cách gian phòng Ngôn Âm một cái hành lang.


Mặc Âm Các này cũng rất lớn, Ngôn Âm và Y Mặc mỗi người chọn một gian phòng thì cũng còn lại khá nhiều phòng trống, càng khiến người ta kinh ngạc chính là đại sảnh tiếp khách, hệt như một phủ đệ thu nhỏ vậy.


"Không hổ là nơi chưởng môn đời thứ ba ở qua, hoàn cảnh chỉnh trang lại đều như đã nói." Ngôn Âm thu dọn phòng mình một chút, đem quần áo trong túi chỉnh trang một chút rồi treo vào tủ quần áo, nàng đối với Mặc Âm các này tương đối hài lòng.


Ọt ọt ọt...


Đột nhiên, bụng Ngôn Âm phát ra tiếng kháng nghị khá lớn.


"〒▽〒 thiếu chút nữa đã quên rồi ta còn chưa ăn cơm a, nói đến đại sư huynh cũng không cho ta ăn cơm sao? không lẽ người tu tiên cũng không cần ăn cơm?" Ngôn Âm sờ bụng đói, ngã xuống giường.


"Đúng rồi! còn có Y Mặc! Y Mặc khẳng định cũng muốn ăn cơm! đi tìm nàng thì có cơm ăn rồi!" Ngôn Âm bật dậy, chạy như điên ra cửa tìm Y Mặc, nàng không phát hiện ra nàng đã theo bản năng mà coi Y Mặc là người có thể tin tưởng nhất rồi.


"Y Mặc." Ngôn Âm đến trước cửa phòng Y Mặc, gõ cửa.


"Đến đây." Y Mặc bên trong nghe tiếng lập tức đến mở cửa, nàng vừa mở liền đối diện với đôi mắt đen trong suốt, sững sốt một giây liền mở miệng hỏi, "A Âm, làm sao vậy?"


"Cái đó..." Ngôn Âm có chút ngượng ngùng, bởi vì không có cơm ăn, đói bụng lại chạy đi tìm nữ chủ xác thực là khiến người ta không nghĩ tốt gì a.


"Cái đó... Y Mặc, ngươi có đói bụng không?"


Y Mặc nhìn Ngôn Âm trước mắt ngượng ngùng vò tay áo, trong lòng không khỏi nở nụ cười, với thông minh của nàng sao mà không hiểu ý Ngôn Âm nói chứ.


"A Âm nói vậy, thì cũng thấy đói bụng rồi." Y Mặc thẳng thắn theo lời Ngôn Âm nói ra, cũng không cố ý chọc Ngôn Âm.


"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, ngươi biết ở đâu có cơm không?" Ngôn Âm vừa nghe liền kích động nắm tay Y Mặc kéo đi, người là sắt, cơm là thép, không có gì quan trọng hơn so với no bụng.


"Trên núi Thái Dương thì không có cơm, sư tôn và đại sư huynh cũng không ăn cơm như người bình thường." Y Mặc nhìn thấy Ngôn Âm chủ động thân cận mình, không tự chủ liền vui vẻ.


"Ah? vậy chúng ta đây ăn cái gì? không phải là muốn chết đói sao?"


"Chúng ta về sau tu tiên sẽ không ăn như người bình thường, chúng ta ăn linh quả."


"Linh quả? ở đâu có linh quả?"


Đôi mắt Y Mặc suy tư, sau đó kéo Ngôn Âm đi ra ngoài Mặc Âm Các: "Ta đưa ngươi đến một nơi."


Ngôn Âm vẻ mặt nghi ngờ đi theo Y Mặc ra khỏi Mặc Âm Các, nàng không biết Y Mặc muốn dẫn mình đi đâu, thế nhưng nàng tin Y Mặc tuyệt đối sẽ không hại mình, bởi vì nữ chủ vừa nhìn chính là một tiểu bạch nhu nhu nhược nhược a.


Y Mặc mang Ngôn Âm đến phía tây núi Thái Dương, nơi đây trồng đầy cây cối hoa cỏ, hơn nữa trên cây có nhiều loại trái cây, đủ màu xanh đỏ vàng cam, đều là những trái cây mà Ngôn Âm chưa từng nhìn thấy.


"Nơi này là vườn cây của núi Thái Dương, bên trong trồng hơn trăm loại linh quả khác nhau, một năm bốn mùa đều cung ứng đủ, về sau nếu đói bụng có thể đến nơi này hái linh quả ăn." Y Mặc nhìn Ngôn Âm còn kinh ngạc đến ngây người cười nói.


Ngôn Âm nuốt một ngụm nước miếng, đi đến trước một cây có trái màu vàng tự tay hái xuống ăn, lại bị Y Mặc kéo lại.


"Đây là hoàng hi quả, không thích hợp cho người mới tu luyện như chúng ta ăn, nó ẩn chứa nhiều linh khí, sẽ bạo tạc thân thể." nói rồi, Y Mặc đi đến một cây mọc đầy quả đỏ, hái một trái chín mọng đưa cho Ngôn Âm, "Đây là chu quả, ẩn chứa linh khí ôn hòa vừa phải, thích hợp cho người bắt đầu tu luyện ăn."


"Y Mặc, ngươi biết nhiều thật, nơi này ta không biết bất cứ trái cây nào." Ngôn Âm tiếp nhận chu quả lớn bằng nắm đấm, mở miệng cắn một cái, mùi vị không ngọt không chua, ngược lại không khó ăn nhưng lại không thể nói rõ ăn ngon không, ít nhất có thể no bụng là được.


Hai người ở trong vườn cây giải quyết xong bữa trưa thì cùng nhau quay về Mặc Âm Các, Ngôn Âm không khách khí hái một đống chu quả mang về, ngược lại nữ chủ nói linh quả có thể giữ được trong vòng một tháng, về sau phải tu luyện không thể ăn cơm mà ra vườn cây ăn quả, thẳng thắn như vậy càng tốt.


Sau khi Ngôn Âm quay về phòng mang một đống chu quả để lên bàn, sau đó bò lên giường lật công pháp tu luyện Chung Ly Ngạo cho, xem nội dung bên trong liền khiến nàng mơ màng.


Ta xem không hiểu cổ văn!


May là có vẽ hình phía sau, nếu không nàng phải dùng hai khối não mà nghĩ a, xem hình vẽ kết hợp cùng cổ văn nàng biết nửa vời, cuối cùng cũng biết được phương pháp tu luyện cái này, kỳ thực trên quyển sách này cũng không chỉ có mỗi cách tu luyện công pháp mà còn có bước tu luyện đến trúc cơ sơ kỳ và ngự kiếm phi hành, cùng vài pháp thuật đơn giản, tỷ như là người tịnh thân thuật, thiên lý truyền âm thuật, định thân thuật.


Ngôn Âm xem xong công pháp tu luyện, ăn luyện khí đan mà Chung Ly Ngạo cho bắt đầu ngồi xếp bằng chuyên tâm tu luyện, vì ăn luyện khí nên Ngôn Âm có thể cảm giác được linh khí tụ tập trong không khí, hơn nữa trước đó ăn linh quả cũng có linh khí, cho nên nàng ung dung hoàn thành tụ linh, sau đó liền thử gom linh khí hấp thụ vào cơ thể, kinh mạch trong cơ thể toàn thân vận hành, chậm rãi chuyển hóa băng hệ linh lực của mình.


Lúc đầu Ngôn Âm cảm giác muốn đem tụ linh khí hấp thu vào cơ thể, rồi vận hành chuyển hóa thành linh lực của mình vô cùng trôi chảy, càng về sau thì công pháp càng quen thuộc, nàng đã có thể vận chuyển tự nhiên, nàng thậm chí còn cảm thấy được có vô số linh khí không ngừng đến gần mình, khi linh lực trong cơ thể càng lúc càng nhiều, thì tố chất thân thể cũng tốt dần lên, cảm giác sảng khoái này khiến nàng tu luyện căn bản không dừng được.


Ngôn Âm không biết nàng bước vào trạng thái này chính là thâm độ minh tưởng, nói vậy thì người tu tiên bình thường ngồi xếp bằng tu tiên đều là thiển độ minh tưởng, hiệu quả cũng bình thường, nhưng thâm độ minh tưởng hiệu quả so với thiển độ minh tưởng phải lớn hơn, trình độ càng sâu thì hiệu quả càng tốt, hơn nữa thâm độ minh tưởng không phải tùy tiện thì có thể có được, nó là là thứ có thể gặp mà khó cầu, tất cả còn phải xem vận khí của ngươi.


Cùng lúc đó, ở hành lang khác Y Mặc đang minh tưởng đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt xanh lam đầy kinh ngạc.


"A Âm nàng mới bắt đầu đã tiến vào thâm độ minh tưởng!" Y Mặc đứng dậy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, xuyên qua hành lang, bước nhanh đến cửa phòng Ngôn Âm.


"Ah, không thể tùy tiện đi vào, lỡ như quấy rầy A Âm, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma." Y Mặc thu hồi ý muốn mở cửa, khuôn mặt luôn lạnh nhạt lộ ra thần sắc lo lắng, "A Âm đối với tu tiên còn chưa hiểu nhiều, mới bắt đầu đã tiến vào thâm độ minh tưởng, cũng không biết là tốt hay xấu."


Y Mặc lo lắng đứng trước cửa phòng Ngôn Âm, tiến thối lưỡng nan, cuối cùng phải bất đắc dĩ thở dài, sau đó ngồi xếp bằng ở trước cửa phòng Ngôn Âm, vừa tu luyện vừa hộ pháp cho Ngôn Âm, để tránh các sư tôn không biết đi tới quấy rầy Ngôn Âm.


Kỳ thực Y Mặc cũng không có chuyên tâm minh tưởng tu luyện, chỉ nghĩ nhiều về chuyện sau khi trọng sinh, đời trước nàng ôm hận mà chết, khi chết đi nàng dùng linh hồn phát thệ cho dù hóa thành quỷ ác nhất thiên hạ thì cũng phải giết chết tên hại nàng, khi tỉnh lại thì phát hiện mình vừa thức dậy ký ức quay về năm mình 5 tuổi, may mắn hơn còn mang về của kiếp trước một chút tu vi.


Lúc đầu nàng còn không tin, nhưng dù sao cũng là người tu tiên, tất nhiên hiểu được thiên đạo luân hồi nhân quả báo ứng, e rằng mạng nàng chưa đến tuyệt lộ, nên phải trọng sinh.


Trọng sinh mang ký ức cùng tình cảm kiếp trước, hận ý trong lòng đầy tràn, xảy ra không thể ngăn cản, đã trong sinh nàng phải một mình nhuốm đầy hận ý, cùng băng lãnh hướng người kia báo thù, phá hư kế hoạch của hắn! vạch trần âm mưu của hắn! hủy diệt đại nghiệp của hắn! cướp đi tất cả mọi thứ của hắn! cuối cùng đưa hắn đến dày vò cái chết!


Nàng cũng biết như vậy là tàn nhẫn, nhưng so với nỗi đau trong lòng cùng hận ý, nàng cảm thấy như vậy đều đã tiện nghi cho hắn.


Nhưng khi nàng gặp Ngôn Âm, đại tiểu thư tính khí luôn tìm mình gây phiền phức đối nghịch với mình, nàng phát hiện kiếp này Ngôn Âm không giống nhau, ban đầu nàng còn nghĩ Ngôn Âm bị ai đó đánh tráo, nhưng sau khi biết được Ngôn Âm rơi xuống hồ phát sốt rồi mất trí nhớ, tựa hồ sau lần sốt đó Ngôn Âm hoàn toàn thay đổi, không có chỉ tính cách và tính khí thay đổi, ngay cả linh căn cùng linh hồn nguyên bản cũng có gì đó thay đổi, nàng hoài nghi Ngôn Âm, nhưng nghĩ đến mình cũng có thể trọng sinh, tất cả vạn vật cùng đồng nhất một hơi thở, e rằng Ngôn Âm vì mình trọng sinh cũng đã xảy ra cải biến, đời này nàng cùng đời trước bất đồng, những người khác cùng chuyện xảy ra biến hóa cũng không phải là không thể.


Nàng đối với Ngôn Âm hiện tại có loại cảm giác không nói được, muốn thân cận Ngôn Âm, quan tâm Ngôn Âm, càng muốn Ngôn Âm chủ động thân cận với mình, loại cảm giác này không thấy ghét, ngược lại rất thích.


Nàng hiện tại lại đắn đo khó định thái độ của chính mình đối với Ngôn Âm, nàng phát thệ muốn báo thù rửa hận, nàng vốn không muốn tiếp cận người không cần thiết, nhưng khi nhìn thấy Ngôn Âm lại nhịn không được mà muốn tiếp cận, nàng cũng từng nghĩ qua phải giết chết Ngôn Âm để chấm dứt hậu hoạn, nhưng nàng lại phát hiện mình dĩ nhiên không hạ thủ được.


Ngôn Âm khiến nàng cảm giác là một người không thể quên được, không thể bỏ được.


Nữ tử này có lẽ là đã cắm rễ trong lòng nàng rồi, chỉ là nàng còn chưa ý thức được, hoặc có thể nói là không muốn đối mặt với sự thật này.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Nghe hôm qua có độc giả nói xét vấn đề viết chữ, nhưng vì Tấn Giang sắp chữ của mình, tôi cũng không biết thế nào, cho nên tôi thử làm một chút, không biết hiệu quả thế nào, tạm thời mọi người xem trước đi, nếu có dùng thì tốt rồi.