Chương 31: Gặp lại Hoa Ngọc
Sau năm ngày, các tứ đại môn phái khác bắt đầu có trưởng lão mang theo các đệ tử đến phái Thiếu Dương, Ngôn Âm, Y Mặc cùng Chung Ly Ngạo vì là đệ tử chưởng môn, nên phải ra tiếp đãi.
Hôm nay ba người đúng hạn, ở chỗ tiếp đãi chờ các trưởng lão cùng đệ tử môn phái khác đến đón, đi cùng bọn họ còn có Thiên Nhất, Trương Trí Hằng, cùng bốn vị đệ tử của các trưởng lão khác.
"Ai nha ~ đây không phải hai vị đệ tử chưởng môn mới thu nhận đắc ý nhất đây sao." lúc này, một vị nữ tử tướng mạo thanh tú đến bên Ngôn Âm và Y Mặc, nhìn từ trên xuống đánh giá hai người.
Vẻ mặt Ngôn Âm không hiểu nhìn nữ tử này, nàng đến phái Thiếu Dương đến giờ cũng chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng thấy nữ tử này cùng mọi người làm công tác tiếp đãi chắc hẳn là đệ tử chân truyền của trưởng lão nào đó.
"Tam sư tỷ hảo." Ngôn Âm không biết không có nghĩ là Y Mặc cũng không biết, người trước mắt này chính là Ninh Nguyệt đệ tử chân truyền duy nhất của Tam trưởng lão Nam Diệp.
"À oh... tam sư tỷ hảo." Ngôn Âm nghe Y Mặc hướng nàng ta vấn an liền hiểu rõ, vội theo chào hỏi, Ninh Nguyệt trong nguyên tác là một vị nữ phối ác độc khác, đối với Chung Ly Ngạo là thâm tình, coi nữ chủ là tình địch, khắp nơi làm khó nữ chủ.
"Hai vị sư muội khách khí, không biết vị nào là Y Mặc sư muội?" Ninh Nguyệt cười hỏi, ánh mắt dò quét qua lại Ngôn Âm và Y Mặc, mấy hôm trước nàng gặp Chung Ly Ngạo, cùng Chung Ly Ngạo hàn huyên trò chuyện, từ trong miệng Chung Ly Ngạo nàng nghe được cái tên Y Mặc này, liền có chút để ý, phải biết là Chung Ly Ngạo từ trước đến giờ luôn giữ mình trong sạch, không tiếp xúc bất kỳ nữ nhân nào, nếu muốn nghe từ miệng hắn nói tên nữ tử nào thì rất khó, nhưng Y Mặc lại ngoại lệ, cái này khiến nàng không thể không đề phòng, nàng phải qua hỏi thăm một chút, mới biết được Y Mặc chính là một trong hai đệ tử chưởng môn mới thu dưỡng.
"Tam sư tỷ, là ta." Y Mặc lễ phép trả lời.
"Ngưỡng mộ đã lâu, đại danh Y sư muội, hôm nay gặp mặt quả nhiên là bế nguyệt tu hoa, trách không được khiến cho vài người để bụng." Ninh Nguyệt thoáng khinh thường, nhìn Y Mặc một chút, lời nói âm dương quái khí.
"Nhận được khích lệ của Tam sư tỷ, bế nguyệt tu hoa không dám nhận, sư muội chỉ so với vài người đẹp hơn một chút mà thôi." Y Mặc dĩ nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Ninh Nguyệt, nàng mỉm cười không nhanh không chậm nói.
"Ngươi!" Ninh Nguyệt không nghĩ đến Y Mặc này thoạt nhìn nhu nhược, bộ dạng thuần khiết, kỳ thực là một người không thể khi dễ, nhưng nàng cũng không thể Y Mặc tiện nghi được, "Y sư muội khiêm nhường, bộ dạng này của ngươi chỉ sợ có nhiều nam tử vì ngươi mà ngã xuống, rồi người sau lại tiến lên a."
Ý Ninh Nguyệt nói, chính là nói Y Mặc dễ thay đổi, khắp nơi câu dẫn nam nhân.
"Tam sư tỷ nói đùa, bộ dạng này của ta chỉ cần khiến một người thấy đẹp là được rồi." Y Mặc không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Ngôn Âm, sau đó không lạnh không nóng nhìn Ninh Nguyệt nói.
Ninh Nguyệt cũng không biết người kia trong lời nói của Y Mặc là chỉ Ngôn Âm, nàng chỉ nghĩ Y Mặc nói Chung Ly Ngạo, nhất thời tức giận hừ một tiếng, khinh thường liếc Y Mặc, xoay người ra ngoài.
Ngôn Âm đứng một bên không hiểu nhìn hai người, cảm giác mùi thuốc súng nồng nặc giữa Y Mặc và Ninh Nguyệt.
"Người phái Thanh Hà tới!" không biết là tiếng ai hô, vừa dứt lời đã nhìn thấy cách đó không xa một đám đen đen đang bay về hướng này, cách gần một chút thì thấy rõ, đó mà một đám nữ tử phấn phấn nộn nộn dẫn đầu là hai người một thân lục y cùng một thân hồng y gây chú ý.
Ngôn Âm vừa nhìn thấy nữ tử hồng y dẫn đầu đám người này liền đen mặt, sao lại là lão yêu bà hồ ly tinh kia!
Đúng vậy, một thân hồng y như lửa ngự kiếm phi hành mà đến nữ tử đó chính là người Ngôn Âm đã gặp ở Thanh Hồng Lâu tại Việt thành, là hoa khôi thanh quan Hoa Ngọc!
Phái Thanh Hà này chỉ lấy nữ tử lập môn, đệ tử trong này đều là các nữ tử thuần sắc nhất, không bao giờ có nam tử.
Đợi Hoa Ngọc cùng đám người phái Thanh Hà đến chân núi Lâm Dương hạ kiếm, Chung Ly Ngạo là đại sư huynh phái Thiếu Dương, lập tức ra nghênh đón, cùng vị nữ tử dẫn đầu hàn huyên vài câu liền dẫn đường cho các nàng đi an bài chỗ ở trong phái Thiếu Dương.
Hoa Ngọc tất nhiên là đi theo, bất quá khi nàng đi ngang qua vẫn nhìn thấy Ngôn Âm, tuy Ngôn Âm đã tận lực trốn sau Y Mặc, thế nhưng vẫn không tránh được ánh mắt sắc bén hồ ly này của Hoa Ngọc a.
"Ai nha ~ đây không phải Ngôn sư muội sao? đã lâu không gặp a.'' Hoa Ngọc cười híp mắt đi lên kéo Ngôn Âm qua, đưa tay khoác vai Ngôn Âm.
"Hoa Ngọc cô nương, chào ngươi." Ngôn Âm vò đã mẻ lại sứt, bị nhận ra, con hồ ly này chắc chắn sẽ không tha ta dễ như vậy a, ta cứ dứt khoát nhận cho rồi.
"Ngôn sư muội thực sự không ngoan chút nào, phải gọi ta là Hoa Ngọc sư tỷ." Hoa Ngọc cười mị hoặc, cố ý véo má Ngôn Âm, vừa vò vừa nhào nặn.
"Hoa, Hoa Ngọc sư tỷ..." trong lòng Ngôn Âm trăm cái không vui a, nhưng nàng đánh không lại xú hồ ly tinh này a, chỉ có thể nhịn.
"Thật ngoan, nào để sư tỷ hôn một cái." Hoa Ngọc cười giả dối, nói rồi tiến đến hôn lên cái mặt nhỏ của Ngôn Âm.
Mắt thấy sắp hôn lên rồi, động tác của nàng đột nhiên bị lực kéo tiếp lấy, Ngôn Âm bị một lực kéo mạnh cách xa Hoa Ngọc.
"Đại sư tỷ, đại trưởng lão cùng các sư tỷ muội khác đã về chỗ rồi, chúng ta cũng nhanh qua đó đi, miễn cho đại trưởng lão phát hiện quở trách." thì ra có người ngay lúc Hoa Ngọc sắp hôn lên, từ sau lưng kéo nàng lại, người nọ một thân phấn y (y phục màu hồng nhạt) khuôn mặt nữ tử mang theo vài phần xinh đẹp, thoạt nhìn so với nữ tử bình thường có chút dễ nhìn hơn một ít, chỉ là đôi mắt bình thản không gợn sóng khiến người ta cảm giác khác lạ, đôi mắt tựa như cùng khuôn mặt này không hợp, nhưng cụ thể như thế nào thì không thể nói ra được.
"Đúng vậy, vị sư tỷ phái Thanh Hà này nói không sai, Hoa Ngọc sư tỷ thân là đại sư tỷ phái Thanh Hà, cũng không thể tự ý rời nhóm, vẫn là nhanh theo họ đi a." vừa rồi nháy mắt đó, Y Mặc cũng nhanh tay lẹ mắt kéo Ngôn Âm ra, nụ cười nàng ôn hòa nhìn Hoa Ngọc.
Hoa Ngọc nhìn Y Mặc một chút, sau đó nở nụ cười quyến rũ động lòng người, mị hoặc trừng mắt với Ngôn Âm: "Hôm nay, xem ra bộ dạng này không thể ôn chuyện a, Ngôn sư muội chúng ta lần sau phải hảo hảo tâm sự a, ngươi đừng quên a, nếu không... sư tỷ ta thấy thương tâm a ~"
Nói xong, phóng cho Ngôn Âm cái hôn gió, kéo sư muội phấn y rời đi.
Khóe miệng Ngôn Âm giật giật, con hồ ly này một ngày không câu dẫn người thì cả người các khớp xương đều ngứa!
Y Mặc nhìn bóng lưng Hoa Ngọc rời đi, hung hăng nhíu mày một cái, từ lúc nào A Âm lại quen với nữ tử như vậy? nữ tử này thực không đơn giản.
Nàng nhớ rõ, kiếp trước Hoa Ngọc là đại sư tỷ phái Thanh Hà là một người rất thần bí, sao đời này lại trở nên kiêu căng như vậy? nói Hoa Ngọc vốn như vậy, chỉ vì kiếp trước không cùng Hoa Ngọc tiếp xúc nhiều cho nên vẫn không biết được bản tính của Hoa Ngọc, nói chung mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ không để cho Hoa Ngọc làm ra hành vị quá phận với Ngôn Âm được!
Bên kia ly khai Ngôn Âm, Hoa Ngọc kề vai với phấn y nữ tử đệ tử phái Thanh Hà cười nói vui vẻ.
"Bỏ tay ngươi ra khỏi người ta ngay." nữ đệ tử phấn y phái Thanh Hà lạnh lùng nói.
"Ai nha ~ đại tiểu thư của ta a, đừng lãnh đạm như vậy chứ." Hoa Ngọc vẫn khoác tay trên nữ đệ tử phấn y phái Thanh Hà, không có ý bỏ xuống.
Nữ đệ tử phấn y Thanh Hà lạnh lùng liếc Hoa Ngọc một cái, giơ tay lên không chút lưu tình đánh một cái lên tay Hoa Ngọc.
"A ~... ngươi còn đánh ta, uổng công ta lén gạt sư tôn cùng đại trưởng lão giúp ngươi chà trộm vào đội ngũ phái Thanh Hà, ngươi lại đối với ta vô lương tâm như vậy." Hoa Ngọc bị đau, hít một hơi khí lạnh, xoa cái tay bị đánh, thút thít nói.
Đúng vậy, nữ đệ tử phấn y Thanh Hà này chính là đại tiểu thư Thiên Ma giáo Mặc Liên đã dịch dung!
"Ta đã thanh toán thù lao đưa cho ngươi, chúng ta không ai nợ ai." Mặc Liên cũng không dễ mắc lừa Hoa Ngọc.
"Ai nha ~ đại tiểu thư, ngươi là đang ghen tỵ?" Hoa Ngọc thấy Mặc Liên vẻ mặt lạnh lùng, không nói nhíu mày chọc ghẹo, cười cười nhìn Mặc Liên, "ai nha ~ ngươi khoan hãy nói, tiểu nha đầu Ngôn Âm kia vừa mới gặp thì cái phản ứng đó chơi vui thật, nếu không sau này sẽ chọc nàng thêm chút nữa?"
"Ta cảm thấy không nên cắt mỗi lưỡi ngươi, đến cả miệng và tay chân ngươi cũng nhất định cắt luôn đi." Mặc Liên hừ lạnh một tiếng.
"Chậc chậc, Thiên Ma giáo các ngươi ai cũng tâm địa độc ác như vậy sao, cẩn thận ác độc quá không ai thèm lấy!" Hoa Ngọc chậc lưỡi, cảm thán nói.
"Không cần ngươi lo." Mặc Liên lười cãi nhau với Hoa Ngọc.
"Thực sự là xấu tính." Hoa Ngọc bĩu môi nói.
Mặc Liên không để ý Hoa Ngọc, trực tiếp đi về phía trước, đi được phân nửa đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Hoa Ngọc cảnh cáo nói: "ngươi sau này cách xa Ngôn Âm ra một chút cho ta."
Nói xong, nàng lại quay đầu đi về phía trước.
Hoa Ngọc nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được nhếch môi cười bát quái, nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh Mặc Liên, trêu nói: "đại tiểu thư đáng yêu của ta, ngươi quả thực đang ghen sao?"
"Ngươi thật lắm mồm."
"Ngươi rõ ràng vịt chết còn mạnh miệng."
"Ngươi muốn bị cắt lưỡi luôn sao?
"Miệng thật độc, ta nói không lẽ ngươi xấu hổ ngại nói sao?"
"Ngươi phiền quá."
"Nhìn ngươi xấu tính như vậy, không nói rõ vài câu đã phát hỏa, ai mà thèm ngươi chứ."
"..."
"Ta đây muốn tốt cho ngươi, lần sau gặp được Ngôn Âm phải chủ động lên, nếu không... hai người cũng không vui nổi."
"..."
"Ngươi chính là tâm khẩu bất nhất, không dám nói thật lòng."
"..."