Chương 38: Cướp đoạt
Lúc này năm người Ngôn Âm đã ẩn núp tại chỗ của mình ngây người hơn nửa ngày, trong lúc không nhìn thấy nửa cái thân nào, bất quá mọi người cũng không có nóng vội, thi đấu chỉ mới bắt đầu chưa tới một ngày, các nhóm bên ngoài hẳn là vẫn còn đang lục lọi, chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ không ở trong Huyễn Lâm bí cảnh này làm loạn.
Ngược lại năm người Ngôn Âm cũng không vội, khi không có người thì lại truyền âm nói chuyện phiếm với nhau, ngược lại cũng nhàn nhã, nhìn qua không có chút cảm giác nào là tranh tài khẩn trương.
Ngôn Âm ngồi trên cành cây, Thanh Hàn kiếm đặt một bên, nàng lấy linh quả trong nhẫn trữ vật ra không chút lo lắng ăn, đúng lúc không có nhóm khác qua đây, nàng ăn linh quả để giết thời gian.
[có người đến!]
Đang lúc Ngôn Âm ăn vui vẻ, thì âm thanh Hoa Ngọc bất thình lình vang lên trong đầu nàng.
"khụ khụ..." Ngôn Âm bị dọa đến sặc nước linh quả, vì không thể phát ra âm thanh gây nghi ngờ, nê liền giơ tay bịt miệng mình lại, đem ho khan trên miệng đè ép xuống, khó chịu khiến nàng chảy nước mắt.
Kết quả Ngôn Âm che miệng nhìn xuống cành cây hồi lâu cũng không thấy ai đến, khiến nàng cảm thấy nghi ngờ, ánh mắt hơi đổi, lại thấy Hoa Ngọc cách đó không xa đang ẩn thân dưới đám cỏ cả người run run, mơ hồ còn nghe thấy được tiếng nén cười, nhất thời nàng liền biết mình bị Hoa Ngọc đùa bỡn.
[Hoa Ngọc, ngươi dám gạt ta!]
Ngôn Âm thở phì phò truyền âm cho Hoa Ngọc.
[Ha ha ha ha, Ngôn sư muội đùa ngươi thật vui!]
Hoa Ngọc ghé vào bụi cỏ che miệng cười, cả người đều run lên, khiến cho bụi cỏ chung quanh cũng run run theo.
[Hoa Ngọc ngươi đợi đó!]
Ngôn Âm nghe thấy Hoa Ngọc cư nhiên còn dùng truyền âm cười nhạo mình, liền tức giận xù lông, muốn leo xuống cây đi đánh Hoa Ngọc.
[Đừng quậy, thực sự có người đến.]
Đúng lúc này, Chung Ly Ngạo cùng lên tiếng, âm thanh ôn nhuận vang lên trong đầu mọi người.
Nghe vậy, Ngôn Âm sửng sốt, chân định bước xuống liền bị hụt, xém chút ngã xuống dưới, may là nàng đưa tay nắm lấy một cành cây khác ổn định thân thể, nếu không sẽ phải ngã từ trên cây xuống.
Cũng may Chung Ly Ngạo là người đàng hoàng, không như cái người hay đùa người kia, Ngôn Âm cũng hoài nghi có phải hắn đang thông đồng cùng Hoa Ngọc đùa mình không.
[Đại sư huynh, là một nhóm người đến sao?]
Y Mặc hỏi vì nơi Chung Ly Ngạo và Hoa Ngọc ẩn thân khá cao, cho nên hai người bọn họ sẽ là người đầu tiên phát hiện ra.
[Đúng vậy, ba nam hai nữ, nhìn qua thì có hai nam phái Tiêu Dao, còn một nam tử là đệ tử phái Nguyệt Hoa, hai nữ tử là đệ tử phái Tiêu Dao.]
[Hắc, không có đệ tử cùng môn phái với chúng ta, cái này dễ làm hơn rồi, hạ thủ không cần lưu tình.]
Hoa Ngọc nói có chút hưng phấn, đấu loại theo nhóm này là ngẫu nhiên tạo thành, khó tránh khỏi đụng nhóm có đệ tử cùng môn phái với mình hay là bằng hữu quen thuộc, để có đủ linh thạch đỏ, thì không thể không đánh nhau, cái này sẽ khiến người có chút hổ thẹn mà hạ thủ, dù sao ai mà không hy vọng đừng đụng phải đệ tử cùng môn phái của mình để tấn cấp.
[Bọn họ đi đến bên này, đợi lát nữa ta đếm ngược ba tiếng, khi tiếng đếm chấm dứt liền hành động theo kế hoạch.]
Chung Ly Ngạo âm thầm cầm bội kiếm Ly Dạ, một bên cẩn thận nhìn người đến dùng truyền âm nói chuẩn bị hành động.
Mấy người Ngôn Âm âm thầm gật đầu, tập trung tinh thần chờ Chung Ly Ngạo ra khẩu lệnh, chuẩn bị xong tư thế tiến công.
Đợi nhóm năm người kia tiến vào tàng cây tới trước tầm nhìn của Ngôn Âm, Y Mặc và Mặc Liên, Chung Ly Ngạo liền bắt đầu đếm ngược.
[Ba...]
Ngôn Âm nắm chặt Thanh Hàn kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm người kia.
[Hai...]
Ngôn Âm âm thầm nuốt nước bọt, lòng bàn tay toát mồ hôi, nói không khẩn trương là giả, đây là lần đầu nàng thực sự đánh lén, trước đây chỉ xem trên ti vi phim võ hiệp, có đánh lén, ám sát đủ loại, nhưng lần này là tự mình ra trận a.
[Một! Hành động!]
Khi Chung Ly Ngạo đến ngược hoàn tất, đôi mắt Ngôn Âm đông lại, nhún chân đạp trên cành cây, cùng Y Mặc và Mặc Liên hai người cùng phi thân đánh úp về phía năm người kia.
"Coi chừng, có mai phục! chúng ta bị mai phục!" nam tử dẫn đầu nhóm năm người vừa thấy ba người Ngôn Âm đột nhiên xông ra liền cả kinh, hô to một tiếng, nhắc nhở đồng đội.
Năm người bối rối chân tay cùng bày trận, phòng bị ba người Ngôn Âm đánh lén, nhưng ba người Ngôn Âm công kích cũng không dễ phòng vệ được.
Ngôn Âm triển khai công kích đầu tiên, nàng biết thực lực của mình trong nhóm yếu nhất, muốn công kích có tác dụng lớn nhất, chỉ có thể nhân lúc đối phương đang rối rắm thì phát động chế nhân.
Linh lực vận chuyển, hàn khí trên Thanh Hàn kiếm bao quanh, thậm chí kết thành lớp băng mỏng, nhiệt độ xung quanh hạ xuống nhiều, Ngôn Âm vung kiếm hướng năm người kia, nháy mắt một cái băng long từ trên thân Thanh Hàn kiếm gào thét khí thế hung hăng xông về năm người kia, một chiêu này là nàng học được từ Băng Linh Ký do đại trưởng lão Nhu Thanh cho nàng, đó là Hàn Long Trảm, vì lực công kích cao, với tu vi hiện tại của nàng mặc dù không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng chỉ dùng một phần năm cũng đã đủ đối phó với năm người.
"Hỏa hệ linh căn, nhanh phá băng long!" nam tử dẫn đầu hô.
Liền có hai nam một nữ xông lên, phóng xuất linh lực ngăn cản Hàn Long Trảm của Ngôn Âm, bất quá Hàn Long Trảm là một môn pháp thuật công kích cực kỳ bá đạo, Ngôn Âm lại học vì Cạnh Kỹ Đại Tái lần này, sao có thể đơn giản dùng hỏa hệ linh căn mà hóa giải được, để ngăn lại hai nam một nữ xông lên cản bị linh lực băng hàn cực mạnh khiến cho toàn thân run lên, tu vi hơi yếu khiến nữ tử kia thổ một ngụm huyết.
Bên này Ngôn Âm chỉ dùng nhất chiêu Hàn Long Trảm khống chế được ba người, bên kia Y Mặc cùng Mặc Liên theo sát phía sau, khi Ngôn Âm dùng Hàn Long Trảm xong, Y Mặc cầm Lôi Minh kiếm, đánh ra một cái lôi long khiếu thiên, lôi điện màu tím rung động, hóa thành màu tím dài một đường tấn công về phía nam tử dẫn đầu, Mặc Liên nâng kiếm lên động tác trên tay lóe lên, liền có hai mươi đạo kiếm khí sắc bén màu tím đánh úp về phía một nữ tử khác.
Nam tử dẫn đầu liều mạng toàn lực mới đỡ được một phần Lôi Long của Y Mặc bất quá hắn tuy đỡ được nhưng lại phun ra một ngụm máu, hắn quay đầu nhìn lại những người khác trong nhóm, sắc mặt càng xấu đi, ba người cùng chặn lại Hàn Long Trảm của Ngôn Âm tuy nói kinh người, nhưng cũng đều bị thương nặng nhẹ không đồng đều, nhưng nữ tử đối đầu với Mặc Liên lại càng thảm, bị Mặc Liên đánh cho không còn sức chống trả, trên người bị hơn mười đạo kiếm khí tạo thành thương.
"Giao linh thạch ra sẽ tha cho các ngươi, nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ độc ác." Y Mặc vững vàng hạ xuống trước mặt năm người kia nói.
"Các ngươi mơ đi!" nữ tử lục y bị Hàn Long Trảm của Ngôn Âm làm cho bị thương tức giận nói.
"Các ngươi đánh lén thì có gì tài ba!" bị kiếm khí của Mặc Liên gây thương tích, nữ tử áo lam cùng hùa theo nói.
Nghe vậy Y Mặc khẽ cười một tiếng, nhíu mày nói: "Đánh lén? cuộc so tài này hình như không có quy định không cho phép đánh lén a, lại nói năm người các ngươi cũng không đỡ nổi ba người chúng ta, coi như chính diện đối đầu năm với năm cũng vẫn thua a, sao không đem linh thạch giao ra đây, đỡ bị đau khổ."
"Ai nói chúng ta đánh không lại, ngươi có bản lĩnh cùng ta một đối một... Ân Minh sao ngươi lại cản ta?" nữ tử áo lam muốn đánh với Y Mặc, lại bị nam tử dẫn đầu đưa tay cản lại.
Nam tử dẫn đầu lau máu bên mép, tiến lên một bước hướng phía Y Mặc, chắp tay lễ phép nói: "Tại hạ Ân Minh, là nhóm trưởng của nhóm này, vừa rồi bất quá chỉ hai phần giao đấu chúng ta xác thực là đã thua."
"Âm Minh ngươi nói gì vậy, chúng ta không bại, do bọn họ chúng đánh lén mà." nữ tử hiển nhiên không phục, đứng một bên không ngừng la hét.
"Ngươi câm miệng, thua chính là thua, thi đấu cũng không có quy định không thể đánh lén, đây là do chúng ta sơ suất dẫn đến thua." Ân Minh quay đầu nạt nữ tử kia, nữ tử kia nhất thời bị ủy khuất bĩu môi, đôi mắt đỏ lên.
Ngôn Âm nhìn màn này, đứng một bên khoanh tay xem cuộc vui, chỉ cần không động thủ, thì can thiệp đàm phán loại chuyện này giao cho Y Mặc là được rồi, bất quá trong lòng đối với nam tử Ân Minh này lại có chút tán dương thêm vài phần, Ân Minh này là một người rất biết nhận định tình hình, cái tên cũng thông minh.
"Thật ngại quá, vừa có chút thất thố, khiến ba vị chê cười." Ân Minh rõ ràng quay đầu lễ phép nói.
"Không sao cả." Y Mặc thản nhiên nói.
"Muốn thì chỉ là linh thạch của chúng ta, từng có câu nói, thức thời là trang tuấn kiệt, chúng ta cũng không thể khiến mình bị trọng thương, trong Huyễn Lâm bí cảnh này còn có yêu vật, bị trọng thương sẽ khó tránh khỏi phiền toái, cho nên linh thạch này chúng ta sẽ đưa, bất quá..." Ân Minh dừng một chút, rồi nói tiếp, "bất quá chúng ta bên này, mọi người đều bị thương khác nhau, nhất là Băng Long đã tổn thương ba vị kia, hàn khí vào cơ thể đối với hỏa hệ linh căn bọn họ mà nói cũng không tốt hơn được, ta hy vọng các ngươi mang đủ thuốc chữa thương để đổi lấy linh thạch, mọi người đông như vậy cũng sẽ không tổn thương hòa khí.
Tròng mắt Y Mặc suy tư, điều kiện này cũng không quá đáng, chỉ là nàng cũng không rõ vì sao nhóm người này lại để duy nhất một người làm chủ.
"Y sư muội, ngươi cứ đồng ý điều kiện của hắn." lúc này, Chung Ly Ngạo trốn trong bụi cỏ cũng đi ra, Hoa Ngọc cũng vậy, mũ rơm cùng váy áo cỏ từ trên người nàng không biết khi nào đã cởi xuống.
Chung Ly Ngạo cùng Hoa Ngọc trốn đi chuẩn bị lần thứ hai tập kích, bất quá nếu đối diện tự động đầu hàng, thì cũng không cần nữa.
Ân Minh nhìn thấy Chung Ly Ngạo đột nhiên xuất hiện cùng Hoa Ngọc, trong lòng không khỏi cả kinh, may là mình không đối cứng, nếu đối cứng hiển nhiên sẽ phải đối mặt với hậu thủ lần hai, mà hai người này thoạt nhìn tu vi so với mình cao hơn, nếu mà ra tay với mình tuyệt đối không có gì tốt.
"Đã vậy, điều kiện này vừa lòng ngươi chứ." Y Mặc thấy mọi người không có ý kiến, cũng gật đầu đồng ý.
"Đa tạ chư vị nguyện ý cùng hòa bình giải quyết." Ân Minh cười chắp tay, sau đó lấy trong nhẫn trữ vật mình ra một viên linh thạch đỏ đưa cho Y Mặc.
Y Mặc tiếp nhận linh thạch đỏ cũng không thu vội vào nhẫn trữ vật, nàng dùng linh lực thăm dò linh lực trước linh thạch là thật hay giả, xác nhận là thật sau đó đưa mắt cười nhìn Ân Minh năm người, nói: "Vì trước đó mới biết có tranh tài như vậy, với chúng ta thì chuẩn bị thuốc chữa thương cũng không nhiều, chúng ta cũng không thể cho ngươi hết, dù sao kế đó còn hai ngày nữa, nói không chừng sẽ có lúc chúng ta cần sử dụng..."
"Ngươi có ý gì? linh thạch chúng ta đã đưa ngươi, ngươi còn có ý xấu khác?" không chờ Y Mặc nói xong, nữ tử áo lam liền thở phì phò cắt đứt lời nàng.
"Ta vẫn chưa nói không phải là không cho các ngươi thuốc chữa thương, chỉ là chúng ta cần giữ lại một ít, cho nên chỉ có thể cho các người một phần nhỏ, để bồi thường chúng ta sẽ dùng vị trí cây lam chúng ta biết được cho các ngươi, vậy thế nào?" Y Mặc cười nhìn Ân Minh, nàng không sợ Ân Minh không đáp ứng, với thực lực của mình ở đây, mình đã để chỗ nhường đường, Ân Minh nếu thật muốn cùng mình hòa bình giải quyết thì không có lý gì không đáp ứng.
Ân Minh nắm chặt quả đấm, đưa tay cản lại nữ tử áo lam muốn tiến lên động thủ, ngẩng đầu lên nói: "Được, cứ vậy đi."
"Ân Minh sao ngươi lại đồng ý chứ! bọn họ rõ ràng đang khi dễ chúng ta a!" nữ tử áo lam bất mãn trừng mắt nhìn Ân Minh.
"Đúng vậy a, cùng lắm thì chúng ta theo chân bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống!" một nam tử trong nhóm áo vàng cũng có chút bất mãn.
"Đừng nói nữa, ta tự có chừng mực." Ân Minh đưa tay lên ý bảo câm miệng.
Thấy đối phương đồng ý, Y Mặc liền lấy một ít thuốc chữa thương hay dùng đưa cho Ân Minh.
"Các ngươi theo ta, ta đưa các ngươi đi tìm cây lam." Y Mặc mỉm cười xoay người đi đến chỗ cây lam, đám người Ngôn Âm tất nhiên cũng mau bước theo.
Ân Minh năm người thấy vậy, cùng theo tốc độ bước theo, nếu xác định đã hòa bình giải quyết, vậy bọn họ cũng chỉ có thể theo Y Mặc tìm cây lam, nếu không... mất đi linh thạch đỏ thì bọn họ cũng không thể ra khỏi Huyễn Lâm bí cảnh được.
Ed: mấy nay ed bận túi bụi lo cho ma ma bị ốm, ed đang đèn đỏ .... mai hôm nay mới ra chương đàng hoàng cho mọi người, các thím đừng giận nga, cầu an ủi, cầu sao sao.... :)