Chương 4: Nữ chủ xuất hiện.
"Tiểu thư!" tiểu Lục mới từ phía sau chạy đến đã thấy Ngôn Âm từ trên ngựa ngã xuống, liền kinh hô chạy đến.
"Ta, ta không sao..." Ngôn Âm lúng túng từ dưới đất bò dậy, giả vờ bình tĩnh vỗ vỗ bụi trên người.
"Tiểu thư mũi người đỏ..."
"Ta không có việc gì không sao đâu, té một cái sẽ không chết người." Ngôn Âm khoát tay áo cắt lời Tiểu Lục nói.
"Tiểu Ngôn tử, ngươi ngốc quá, đi chỗ nào cũng té được." Trương Trí Hằng đi đến, nhìn Ngôn Âm miệng còn không quên châm chọc.
Ngôn Âm lườm Trương Trí Hằng, mặc kệ hắn, đi đến trước mặt thiếu nữ bị cướp, thân thiện mở miệng cười nói: "Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Nữ tử kia nhìn Ngôn Âm thấy mũi Ngôn Âm hồng hồng hiển nhiên là vừa té ngựa bị dập, bất quá nét mặt lại cười thân thiện quan tâm mình, nếu không phải kiếp trước nàng đối với nữ nhân trước mắt tiếp xúc nhiều còn biết được tính nết thực sự của nữ nhân này, đoán chừng còn bị bản chất hiền lành hiện tại của nữ tử này lừa.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng ánh mắt híp lại, trên mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng: "Đạ tạ cô nương cứu giúp, ta không sao."
"Vậy thì tốt rồi." Ngôn Âm sờ cái mũi bị đau, "Này, sao cô nương lại một mình ở chỗ này?"
"Ta nghe nói Thiếu Dương phái muốn thu đệ tử, cho nên chuẩn bị đến Ngũ Dương sơn, không ngờ lại gặp cướp ở đây, may gặp được đoàn người của cô nương đến cứu." thiếu nữ nói thật thà.
"Ai nha, ngươi cũng đến Thiếu Dương phái a, chúng ta cũng đang đến đó, cô nương đi đường một mình cũng không an toàn, nếu không đi cùng chúng ta đi?" Trương Trí Hằng tiến lên một bước nhìn thiếu nữ rồi nhìn sang Ngôn Âm, "Ta thấy Tiểu Ngôn tử cũng sẽ vui nếu trên đường có thêm bạn."
"Cái này... không được hay cho lắm..." thiếu nữ có chút do dự, đi cùng đám người kia, đối với nàng cũng không có gì xấu, huống hồ nàng còn mang nặng chuyện đời trước chuẩn bị gặp người kia báo thù, tiếp xúc với Ngôn Âm ắt không thể thiếu bất quá trong lòng mặc dù cam tâm tình nguyện đi cùng, nhưng nét mặt vẫn cần giả vờ.
"Không có việc gì, một mình cũng không an toàn, chúng ta có xe ngựa, nhiều người cũng không sao ngược lại thì có chút vui hơn." Ngôn Âm cười, nàng đối với việc này cũng không thấy ghét, thiếu nữ này nhu nhu nhược nhược, một mình thực sự không an toàn, 1 phần vạn lại đụng đến cướp nữa thì đúng là lãng phí công tốt của một cô nương.
"Nếu cô nương nói vậy, ta đây cung kính không bằng tòng mệnh, phải đa tạ cô nương rồi." thiếu nữ mỉm cười khom người.
"Được rồi, nếu cùng đi thì đừng dài dòng mau lên xe ngựa, lát nữa trời tối chúng ta còn phải nhanh tìm trấn nhỏ dừng chân." Trương Trí Hằng từng có kinh nghiệm bảo vệ hàng hóa, đối với thời điểm này cũng có chút cân nhắc nắm chắc.
Mọi người lên xe ngựa đi theo lộ trình cuối cùng trước khi trời tối cũng đến một cái trấn nhỏ, tìm một cái điếm không tệ thuê phòng ở.
Mọi người mỗi người vào phòng mình dọn đồ, liền đi xuống đại sảnh lầu ăn cơm tối, đương nhiên bữa này là do Ngôn Âm mời khách.
Ngôn Âm, Trương Trí Hằng tiếp tục đến dưới lầu, phu xe lại từ chối không dám cùng cậu ấm tiểu thư ngồi chung bàn, tự mình đi ăn cơm tối.
Ba người một bàn đồ ăn, trong đó phần lớn do Trương Trí Hằng chọn, hắn đúng là không chút khách khí, chọn toàn món đắt tiền, luôn dùng danh 'đã có người mời, không chọn thì không được'.
"Cô nương kia sao còn chưa đến? ta sắp chết đói rồi." Trương Trí Hằng nhìn bàn thức ăn nhìn trái nhìn phải không thấy nữ tử kia, liền không kiên nhẫn oán trách.
"Con gái nhà người ta đương nhiên phải sửa soạn một chút, dù sao người ta cùng là nữ hài tử, ngươi hiểu không a, Trương Trí Hằng." Ngôn Âm liếc Trương Trí Hằng một cái.
"Oh ~ con gái người ta nhà nào cùng cần sửa soạn thêm một chút thời gian, ngươi với ta lại là nam nhân lại dùng thời gian chênh lệch không nhiều, ngươi có phải nữ tử không a?" Trương Trí Hằng tiện tiện cười nhìn Ngôn Âm.
"Trương Trí Hằng, ngươi muốn ăn đòn!" Ngôn Âm tức giận đập về phía Trương Trí Hằng.
"Thật ngại quá, ta đến trễ, để các vị đợi lâu." ngay lúc Ngôn Âm và Trương Trí Hằng đùa giỡn, một đạo âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn, cái này không nhìn thì ổn, vừa nhìn thì nàng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy người đến một thân bạch y, tóc đen tùy ý xõa, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt phượng chứa ánh sáng nhu hòa, đáy mắt tựa như có chút lãnh ý, toàn thân khí chất ôn nhu bên trong lại có chút thờ ơ xa cách.
"Khụ khụ... ngươi đến rồi a, nhanh ngồi đi." đợi Ngôn Âm hoàn hồn, thì đã phát hiện mình nhìn nữ tử này đến si mê, liền ho một tiếng che đi bối rối, tiện thể đạp Trương Trí Hằng đang ngắm đến ngây người, mặt lại mang chút ửng đỏ không được tự nhiên.
Thiếu nữ mỉm cười ưu nhã ngồi xuống làm như không thấy Ngôn Âm và Trương Trí Hằng vừa ngây ra.
"Ăn ăn, ta sắp chết đói rồi." Trương Trí Hằng bị Ngôn Âm đạp một cước thì hoàn hồn, liền chôn đầu vô thức ăn, nhìn qua là đói lắm rồi.
"Tiểu thư, ngươi uống canh trước." Tiểu Lục lấy cho Ngôn Âm một chén canh.
"Tiểu Lục, ta tự làm ngươi mau ăn phần của ngươi đi." Ngôn Âm vẫn chưa quen có người hầu hạ mình.
"Ai nha ~ được rồi, cô nương đi cùng chúng ta lâu như vậy hình như chúng ta còn chưa biết tên cô nương nha." bất chợt Trương Trí Hằng nói.
"Ta họ Y têm một chữ Mặc, gọi Y Mặc là được." thiếu nữ nuốt thức ăn trong miệng cười nói.
"Phụt! khụ khụ khụ khụ..." Ngôn Âm đang uống canh nghe thiếu nữ nói thì liền sặc xém chút là đổ chén canh.
Nàng nói cái gì?! nàng là Y Mặc?!! What?! Y Mặc không phải là nữ chủ sao?! thiếu nữ trước mắt này là nữ chủ?!
"Oh, tiểu thư người làm sao vậy?" Tiểu Lục một bên thấy Ngôn Âm bị sặc, ho khan đến đỏ mắt, liền kinh hô xuất khăn tay vội lau nước canh bên miệng cho Ngôn Âm.
"Khụ khụ, không sao... ta không sao..." Ngôn Âm điều khí giơ tay bảo Tiểu Lục không cần lo lắng, nàng không ngờ được nữ chủ chính là nử tử trước mặt này.
Ta cư nhiên cứu nữ chủ bị đánh cướp, còn để cho nữ chủ theo chúng ta một đường, ha ha, cái này phải nói là làm bậy không thể sống rồi.
"Ngôn cô nương, ngươi có khỏe không?" Y Mặc quan tâm hỏi.
"Ta rất khỏe..." nhìn thấy ngươi ta thực sự tốt...
Mới là lạ!
"Ngươi đừng đụng đến nàng, mấy ngày trước nàng bị mất trí nhớ khiến đầu không được tốt lắm, ah..." Trương Trí Hằng nói được nửa cầu liền cảm thấy chân đau.
Ngôn Âm im lặng thu hồi chân phải vừa đạp dưới bàn, cho ngươi nói lung tung!
"Mất trí nhớ?" Y Mặc nghi ngờ, đời trước không có nghe nói Ngôn Âm bị mất trí nhớ gì đó.
"Trước đó Tiểu Ngôn Tử bị ngã xuống hồ nước phát sốt cao, tỉnh lại thì mất trí nhớ có phải vô cùng ngu ngốc oa ~ oa ~...." Trương Trí Hằng bị đạp không chút thu liễm còn hăng say nói cuối cùng bị Ngôn Âm gắp một cái đùi gà nhét vào họng hắn.
"Trương Trí Hằng ngươi không nói tiếng nào thì cũng không ai kêu ngươi câm điếc." làm xong tất cả Ngôn Âm tiếp tục giả vờ làm như không có gì ăn thức ăn.
Y Mặc nhìn thoáng qua Trương Trí Hằng vẻ mặt ủy khuất ăn đùi gà hắn so với đời trước không có gì thay đổi, bộ dạng trực khứ, chỉ là có ít người so với đời trước có chút khác nhau...
Nhìn thoáng qua Ngôn Âm im lặng dùng bữa, Y Mặc rũ mắt cúi đầu thầm nở nụ cười, cừu hận trong mắt lóe lên rồi biến mắt, cho dù không giống thì thế nào, kế hoạch báo thù của ta sẽ không thay đổi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảm tạ âm thanh địa lôi, sao sao đát (づ  ̄ ?  ̄) づ
Cảm tạ mọi bình luận của các bạn, sự xuất hiện của các bạn là động lực cho tui ( ? ? ω? ? )?