Chương 41: Biển hoa
"A Âm." Y Mặc đi tới, khẽ gọi một tiếng Ngôn Âm đang che mặt ngồi quay lưng về phía mình.
Ngôn Âm tiếp tục ngồi dưới đất không để ý đến Y Mặc, nàng không thèm để ý Y Mặc, đều do Y Mặc hại mình đỏ mặt như vậy, xú Y Mặc, ta không thèm để ý đến ngươi.
"A Âm." Y Mặc lại thả chút âm thanh mềm mại cúi người xuống nhẹ giọng kêu, nàng biết Ngôn Âm đang xấu hổ, còn nàng thì vẫn kiên nhẫn gọi Ngôn Âm, nàng muốn gọi cho đến khi Ngôn Âm ngẩng đầu để ý mình gọi thì mới thôi.
Ngôn Âm vẫn không để ý đến Y Mặc.
"A Âm, nếu ngươi không để ý đến ta, ta sẽ nổi giận đó." Y Mặc thấy Ngôn Âm vẫn không để ý mình, liền ra đòn sát thủ.
Nghe vậy Ngôn Âm liền ngẩng đầu, tức giận liếc mắt trừng Y Mặc, Y Mặc nàng ta dám giận ngược lại ta?! rõ ràng nàng làm sai, còn dám giận ta?
Y Mặc nhìn Ngôn Âm tức giận, cái mặt bánh bao đôi mắt còn mang chút hơi nước, trong lòng liền mềm nhũn, trong lòng đối với Ngôn Âm tràn đầy nhu tình mật ý, nàng sủng nịch đưa tay xoa đầu Ngôn Âm, ôn nhu nói: "A Âm đừng giận có được không?"
"Lần sau không được hôn loạn, biết chưa?" đối với Y Mặc ôn nhu, Ngôn Âm áy náy nói rất là hưởng thụ.
"Hảo hảo hảo, lần sau ta sẽ không hôn loạn." Y Mặc đi theo Ngôn Âm vừa cười vừa nói.
Nghe xong Y Mặc trả lời lúc này Ngôn Âm mới đứng lên, chỉ là còn có chút ngại ngùng nàng quay đầu sang một bên không nhìn đến Y Mặc, bất quá khóe miệng hơi cong lên vẫn bán đứng nàng, nói rõ tâm tình hiện tại của nàng phi thường tốt.
Y Mặc cũng không đâm thọt Ngôn Âm đứng cạnh mình nữa, lén kéo bàn tay nhỏ bé của Ngôn Âm qua nắm lại, ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi gãi trong lòng bàn tay Ngôn Âm.
Ngôn Âm và Y Mặc không biết là dáng vẻ các nàng rơi vào mắt bốn người khác, ý nghĩa không giống nhau, Mặc Liên nhìn thấy trong lòng liền đau, nhưng nàng lại không thể tiến đến làm gì được, khiến nàng chỉ có bất lực.
Hoa Ngọc lại có chút bận tâm về Mặc Liên, bất quá nàng chỉ là người ngoài không giúp được gì, kiểu tình cảm này rất phiền phức, nàng ở thanh sắc cũng thấy nhiều, sớm đã thành thói quen không thấy gì lạ, nếu nhắc đến thế gian này khiến con người dằn vặt rồi lại vui vẻ nhất là cái gì, vậy thì nó không phải là tình cảm thì là cái gì.
Còn Chung Ly Ngạo lại không nghĩ ra được các nàng như thế nào, trong lòng hắn nghĩ đơn giản chính là Y Mặc quá thân thiện và ôn nhu, hắn nhất định phải truy được Y Mặc.
Thiếu niên ngươi tình nguyện đơn phương như vậy, tự cho là tốt sao be be ~ ?
"Ngứa...." Ngôn Âm bị Y Mặc cào lòng bàn tay có chút ngứa, rụt tay lại oán giận nhìn Y Mặc.
"Hảo hảo hảo, ta không gãi." Y Mặc liền nghe lời không cào lòng bàn tay Ngôn Âm, thuận tiện véo nhẹ rồi bóp bóp bàn tay nhỏ của Ngôn Âm.
Ngôn Âm đối với Y Mặc hiện tại nghe lời phi thường vừa lòng, tùy ý để Y Mặc kéo tay mình loạn véo.
Nàng không biết, nàng và Y Mặc đụng chạm qua lại hình thức đặc biệt như vậy, hệt như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.
Cộp cộp...
Đột nhiên, liền có một hồi tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến, khiến cho năm người Ngôn Âm phải cảnh giác.
"Không xong, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!" kèm theo tiếng bước chân hoảng loạn, là một thanh niên lục y từ bụi cỏ chui ra thở hổn hển chạy đến trước mặt năm người Ngôn Âm.
Ngôn Âm chỉ nhìn thoáng qua người đến, liền nhận ra là ai, thanh niên lục y này chính là một trong số ba người cùng nhóm với Du Thanh và Thiên Nhất bọn họ đụng phải khi nãy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Chung Ly Ngạo cũng nhận ra vị thanh niên lục y này, hắn tiến lên hỏi.
"Thiên, Thiên Nhất cùng Du Thanh đã xảy ra chuyện!" thanh niên lục y thở hổn hển nói.
"Cái gì? Thiên Nhất xảy ra chuyện?! đã xảy ra chuyện gì?!" nghe vậy, Ngôn Âm liền khẩn trương, đi lên tóm lấy thanh niên lục y hỏi.
"Chúng ta cùng các ngươi sau khi tách ra thì đi về hướng ngược lại, nào ngờ nửa đường thấy được cái hình lõm, chúng ta tò mò đi qua xem, thì bị yêu vật đột nhập, hiện tại Thiên Nhất và Du Thanh còn có hai vị đồng đội khác đang bị vây khốn, ta thật vất vả mới trốn được đến cầu cứu các ngươi, yêu vật kia rất lợi hại, chúng ta hoàn toàn đánh không lại!" thanh niên lục y vội vàng nói.
"Yêu vật gì mà đến cho nhị sư huynh Thiên Nhất cũng đánh không lại?" Y Mặc hỏi.
"Ta cũng không biết là yêu vật gì, dáng vẻ yêu vật đó đến giờ ta cũng không thấy qua, hơn nữa rất lợi hại, không đi cứu người chỉ sợ không kịp." thanh niên lục y gấp đến phát điên, "các ngươi là đồng môn của Thiên Nhất, nhanh đi cứu hắn a!!"
"Ở đâu?A nhanh đưa ta đi!" Ngôn Âm liền lấy Thanh Hàn kiếm ra muốn đi cứu Thiên Nhất.
"A Âm, ngươi bình tĩnh một chút." Y Mặc kéo Ngôn Âm lại.
"Nhưng mà Thiên Nhất hắn..."
"Đừng vội, nhị sư huynh Thiên Nhất xảy ra chuyện như vậy, chúng ta sẽ không ngồi yên là không đến cứu, chúng ta hiện tại cần hiểu rõ tình trạng mới quyết định được." Y Mặc ôn tồn khuyên Ngôn Âm có chút xúc động.
"Tình huống Thiên Nhất không ổn, không thể trễ nãi, các ngươi nhanh đi cứu hắn a!!" thanh niên lục y vội nói.
"Thiên Nhất là sư đệ ta, hắn gặp chuyện không may chúng ta tự nhiên cũng sẽ gấp, nhưng nhóm chúng ta không chỉ có mỗi chúng ta mà còn có hai vị từ môn phái khác, chung nhóm với chúng ta, chúng ta còn phải hỏi ý các nàng." Chung Ly Ngạo nói, "nếu các nàng không đồng ý, vậy chúng ta sẽ đi ba người qua đó, dù sao chúng ta cũng không thể tự ý đem theo đồng đội đi mạo hiểm.
"Ta và Liên Khanh cũng không có gì, Thiên Nhất là đồng môn còn là bằng hữu của các ngươi, hắn xảy ra chuyện, là đồng đội với các ngươi chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chúng ta đi cùng các ngươi." Hoa Ngọc khó có được lời nói thật.
"Đã vậy, chúng ta cùng nhau đi cứu Thiên Nhất." thấy Hoa Ngọc và Mặc Liên đều đồng ý, Chung Ly Ngạo cũng gật đầu quyết định đi cứu Thiên Nhất.
"Ngươi nhanh dẫn chúng ta đến chỗ yêu vật kia đi."
Ngôn Âm liền để thanh niên lục y đi trước dẫn đường, mọi người theo sau dùng tốc độ chạy như bay đuổi theo, đi đến chỗ hắn nói Thiên Nhất xảy ra chuyện.
Mọi người phóng tầm mắt nhìn đến, chỗ này không hề lồi lõm như hắn nói, cũng không thấy được yêu vật cùng Thiên Nhất đánh nhau, mà chỉ thấy một biển hoa vàng rực.
"Này, không phải ngươi nói Thiên Nhất bị yêu vật tập kích sao, sao chúng ta chỉ thấy biển hoa còn cái gì cũng không có?" Ngôn Âm nhíu mày hỏi.
"Chúng ta bị yêu vật tập kích trong biển hoa này, có thể Thiên Nhất và Du Thanh bị yêu vật tập kích kéo đến chỗ khác, chúng ta xuống dưới tìm đi." nói xong, thanh niên lục y dẫn đầu nhảy vào biển hoa.
"Chúng cùng xuống đi, thực lực Thiên Nhất không kém, không thể bị yêu vật dẫn đến chỗ khác được." Chung Ly Ngạo cũng nhảy vào biển hoa.
Ngôn Âm không nói chuyện, khẽ cau mày quan sát chung quanh, sau đó cũng nhảy vào biển hoa, nàng mơ hồ cảm giác lạnh người từ phía sau, nhưng chuyện của Thiên Nhất khiến nàng sốt ruột, nàng không suy nghĩ nhiều, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hiện tại khẩn cấp nhất chính là cứu Thiên Nhất ra!
Y Mặc theo sát Ngôn Âm cùng tiến vào biển hoa, nàng bám chặt Ngôn Âm không dám cách quá xa, nàng luôn cảm giác thấy lạ, thanh niên lục y bình thường, biển hoa xuất hiện ở đây cũng bình thường, nàng cảm giác có gì đó kỳ lạ khó nói ra được, thế nhưng không nói ra được gì.
Hoa Ngọc cùng Mặc Liên theo sát phía sau, thần sắc Hoa Ngọc cũng nghiêm túc nhìn biển hoa này, nàng hình như đã gặp qua những loại hoa này, nhất thời lại không nhớ nổi rốt cuộc là gì.
Không giống Hoa Ngọc suy nghĩ nhiều, chân mày Mặc Liên đã nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn loại hoa này đều cực kỳ phức tạp.
"Này, Thiên Nhất rốt cuộc ở đâu chứ?!" mọi người đi lung tung không mục đích, cũng theo thanh niên lục y đi tìm, Ngôn Âm mất kiên nhẫn, trong lòng liền nghi ngờ.
"Chỗ này lớn như vậy, ta cũng không thể nói chính xác được, nếu không chúng ta chia nhau đi tìm đi?" thanh niên lục y nói.
Nghe vậy, Y Mặc cau mày, không nói chuyện, đưa tay hái một bông hoa trong biển hoa đưa tới trước mặt mình.
"Này, không phải ngươi đang đùa chúng ta chứ?" Ngôn Âm cau mày, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt thanh niên lục y, tức giận hỏi.
"Này, sao ngươi không nói gì chứ?" Ngôn Âm thấy thanh niên lục y cúi đầu, thân thể khẽ run lên, hắn nghĩ là vai diễn bị vạch trần liền hốt hoảng, đưa tay đẩy hắn.
Đúng lúc này, thanh niên lục y chợt ngẩng đầu lên, hồng quang trong mắt hiện lên, giơ tay một chưởng đánh úp về phía Ngôn Âm.
Ngôn Âm bị biến hóa thình lình khiến cho mình sững sốt, nhất thời quên mất tránh né.
Xoẹt! Đùng!!!
Kèm theo tiếng nổ chói tai, một luồng bóng trắng kéo Ngôn Âm đi trước một giây trước khi thanh niên lục ý đánh úp về phía nàng, mang theo nàng lăn vào biển hoa, làm dập một mảng hoa vàng, tránh thoát được một kích của thanh niên lục y.
Trong lúc hoảng loạn Ngôn Âm lăn trong biển hoa thì nghe thấy mùi vị khó chịu, sau đó liền có cái mùi khét lẹt truyền đến.
Khi lăn vòng vòng dừng lại Ngôn Âm mới nhìn rõ thấy người cứu mình là ai, chính là Y Mặc!
Thì ra trước đó khi Y Mặc hái hoa vàng tỉ mỉ quan sát, liền phát hiện loại hoa vàng này trước đó nàng và Ngôn Âm đã gặp phải còn đụng đến Huyễn điệp ngàn mắt, kết hợp cùng hành vi quái dị của thanh niên lục y này, nàng liền hiểu đó là cái bẫy.
Lấy lại tinh thần nàng phát hiện Ngôn Âm bị tập kích, không chút suy nghĩ liền nhào đến, cứu Ngôn Âm đồng thời phóng lôi điện về phía thanh niên lục y.
"Y Mặc, cám ơn ngươi." Ngôn Âm nói cám ơn với Y Mặc, rồi cùng Y Mặc từ trong biển hoa đứng dậy, phủi bụi cùng cánh hoa dập dính trên người rồi nhìn về phía thanh niên lục y bị lôi điện của Y Mặc đánh trúng.
Không nhìn thì không sao, Ngôn Âm nhìn đến tình trạng của thanh niên lục y liền trợn to hai mắt, dáng vẻ không thể tin.
Ed: cám ơn mọi người đã động viên ed, ed đã uống thuốc, các thím có bệnh cũng ráng uống thuốc giữ sức khỏe nhá, may là đã khỏe lại một nửa rồi, mong các thím ủng hộ ed nhiều hơn nha, thứ tư ed có chuyện đi với ma ma cả ngày nên ko có chương mới được, bù lại thứ năm ed sẽ cố gắng cho mọi người đọc thoải mái hơn, mọi người nhớ ủng hộ ed nha T^T~