Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 48



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 48: Tỉnh lại


Tính toán thời gian, lúc này tiến nhập Huyễn Lâm bí cảnh cũng đã là buổi tối ngày thứ hai, Thiên Nhất tự mình cho Y Mặc ăn gan, xác nhận độc trên người Y Mặc đã được giải, mới rời khỏi nhóm người Ngôn Âm, quay về nhóm của mình.


Còn Ngôn Âm vẫn còn đả tọa, lần này nàng tiêu hao không như trước, nàng cùn dùng đến cấm thuật, đối với thân thể hao tổn rất lớn, phút chốc căn bản không thể khôi phục được.


Không khí chung quanh vẫn lạnh thấu, thế nhưng đối lập với trước đó cũng đã tốt hơn một chút rồi.


Hiện tại độc trên người Y Mặc đã tan hết, còn lại chỉ chờ Y Mặc tự mình tỉnh lại, sau khi qua một đêm thì đến ngày thứ ba chỉ cần kết hợp với linh thạch đỏ, bọn họ có thể ra ngoài, như vậy là qua được đấu loại.


Đấu loại lần này bọn họ thực sự trải qua nhiều chuyện, có thể so với những nhóm khác mà nói, kinh nghiệm của bọn họ đơn giản là một vòng sinh tử, có thể nói là mạo hiểm không sánh được.


"Ah, hư.... " Ngôn Âm đành ngồi tĩnh tọa đột nhiên bị hàn khí trong cơ thể quấy nhiễu khiến linh lực toán loạn, ngực liền đau xót, khẽ rên một tiếng, tiếp đó cắn răng điều chỉnh khí tức, cố gắng đem linh lực ép xuống.


"Tỉnh tỉnh, Y Mặc tỉnh!" lúc này, âm thanh Chung Ly Ngạo mừng rỡ truyền đến, hắn luôn canh chừng bên cạnh Y Mặc, vì vậy khi Y Mặc vừa tỉnh lại, hắn là người phát hiện trước.


Vừa nghe thấy Y Mặc tỉnh, khí tức Ngôn Âm liền bị loạn, suýt chút là chết đột ngột, nàng cố gắng mới điều chỉnh được, trong lòng thầm mắng chính mình.


Đáng đời ngươi không chuyên tâm đả tọa minh tưởng, phải ăn khổ a, ai kêu ngươi quan tâm sẽ loạn, loạn cái gì mà loạn, Y Mặc giải độc dĩ nhiên là phải tỉnh lại rồi, ngươi kích động cái gì a?


Mắng chính mình xong, cuối cùng nàng bình tĩnh lại, thu lại tâm tư, tiếp tục chuyên tâm khôi phục đả tọa minh tưởng.


Động tĩnh của Ngôn Âm bên này vì có liên quan đến sự tỉnh lại của Y Mặc nên không ai chú ý đến, bọn họ đều đi đến chỗ Y Mặc, dù sao thì Y Mặc mới từ trong hôn mê tỉnh lại, là đồng đội ít nhiều cũng phải đến quan tâm một chút.


"Y sư muội, ngươi tỉnh rồi." Hoa Ngọc cười, đi đến trước mặt Y Mặc nói.


"Ta... đây là..." Y Mặc đối với tình trạng hiện tại của mình có chút khó hiểu, nàng từ trên đất ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Hoa Ngọc, hy vọng Hoa Ngọc có thể nói rõ cho mình.


"Y sư muội ngươi được cứu ra ngoài, chúng ta phát hiện ngươi trúng độc Huyễn Điệp ngàn mắt. Nên lao vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt lấy gan, giải độc cho ngươi." Hoa Ngọc đơn giản thuật lại tình huống.


"Lấy gan làm thuốc giải độc? là ai ra tay?" Y Mặc nghe xong, suy nghĩ một chút hỏi, nàng nhớ Huyễn Điệp ngàn mắt nhiều như vậy muốn lấy gan cũng không dễ, lại có người mạo hiểm vì mình lấy gan, nàng nhất định phải cảm tạ người kia mới được.


Nghe Y Mặc hỏi, Hoa Ngọc, Chung Ly Ngạo và Mặc Liên ba người đều không hẹn cùng trầm mặc.


Nhìn thấy mặt ba người trầm mặc quỷ dị, Y Mặc tự hiểu cũng không hỏi tiếp, liền đổi câu hỏi.


"Hiện tại là giờ nào rồi?"


"Tính theo thời gian bên ngoài thì đã là nửa đêm ngày thứ hai rồi." Chung Ly Ngạo nói.


"Xem ra cách ngày thứ ba còn thiếu chút thời gian." Y Mặc có chút suy nghĩ nói.


"Y sư muội người vừa giải độc xong thì tỉnh lại, thân thể còn yếu, nên nghỉ ngơi trước để khôi phục thể lực đi, những chuyện khác không cần chú ý đến làm gì, chúng ta đều làm xong rồi." Chung Ly Ngạo quan tâm nói.


"Đúng vậy, Y sư muội ngươi đừng quan tâm nhiều, chỗ này đã có chúng ta." Hoa Ngọc phụ họa theo.


Y Mặc nhìn Chung Ly Ngạo rồi nhìn Hoa Ngọc, rồi quay đầu nhìn xung quanh, khi nàng nhìn thấy biển hoa cùng Huyễn Điệp ngàn mắt bị đóng băng, trong lòng không khỏi run lên, giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết, trong lúc nàng trúng độc hôn mê nhất định đã xảy ra chuyện lớn!


"A Âm đâu? nàng đâu rồi?" Y Mặc thu hồi ánh mắt quan sát, mở miệng hỏi, nàng vừa tỉnh lại thì phát hiện không thấy Ngôn Âm ở đây, hơn nữa nhiệt độ xung quanh cũng rất lạnh.


"..." vừa hỏi đến Ngôn Âm, vẻ mặt Chung Ly Ngạo tươi cười cũng không còn âm thanh, đến cả nụ cười cũng cứng ngắc, hắn thực sự không thích Y Mặc dính đến Ngôn Âm, hắn luôn cảm thấy Y Mặc và Ngôn Âm có gì đó không đơn giản, giữa các nàng tạo cho hắn cảm giác không được thoải mái.


Hoa Ngọc không trả lời Y Mặc, chỉ đứng đó cười ý tứ khó hiểu.


"Liên Khanh sư tỷ, A Âm đâu?" thấy Chung Ly Ngạo và Hoa Ngọc không trả lời mình, Y Mặc liền hỏi Mặc Liên, tuy Mặc Liên là tình địch với nàng, nhưng nàng cũng không ngại hỏi chuyện liên quan đến Ngôn Âm.


Ánh mắt Mặc Liên lóe lên nàng do dự một lúc rồi quyết định nói cho Y Mặc, nàng hơi nghiêng người, chỉ thân cây phía sau cách đó không xa.


Ngôn Âm đang ngồi đó đả tọa minh tưởng.


Y Mặc nhìn theo hướng ngón tay Mặc Liên chỉ sang, nàng nhìn thấy được góc áo màu lam sau gốc cây đó.


"Đa tạ Liên Khanh sư tỷ." Y Mặc nhìn Mặc Liên nói tiếng cám ơn, sau đó đứng lên, chuẩn bị đi tìm Ngôn Âm.


"Y sư muội, người mới giải độc tỉnh lại, vẫn nên hạn chế đi lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn a." Chung Ly Ngạo thấy vậy, liền kéo tay Y Mặc lại, hắn không biết vì sao chính mình không muốn Y Mặc đi tìm Ngôn Âm, hắn luôn cảm thấy Y Mặc đi lần này, hắn sẽ không giữ được nàng, hắn biết khoảng của hắn với nàng sẽ càng lúc càng xa...


Nhưng Y Mặc cũng không nghe Chung Ly Ngạo, nàng quay đầu cười nhạt với Chung Ly Ngạo, tiếp đó liền thoát khỏi tay Chung Ly Ngạo, đi đến chỗ Ngôn Âm.


Chung Ly Ngạo lúng túng thu tay về, nhãn thần nhìn bóng lưng Y Mặc rời đi, trong lòng hắn liền thấy khó chịu, cảm thấy nhân sinh lần đầu có sự thất bại.


Y Mặc đến trước người Ngôn Â, thấy Ngôn Âm nhắm mắt đả tọa minh tưởng, cũng không quấy rối, liền im lặng đứng đó nhìn Ngôn Âm.


Kỳ thực Ngôn Âm không có ngồi minh tưởng, nàng nghe thấy Y Mặc tỉnh lại thì cũng không có tâm trạng đả tọa minh tưởng nữa, trong lòng muốn đi qua xem Y Mặc thế nào rồi, nhưng nàng biết được tình cảm của mình đối với Y Mặc cũng không biết nên làm gì đối mặt với Y Mặc, lúc hôn mê thì tốt rồi Y Mặc không nhìn thấy, nàng cũng được tự do, nhưng hiện tại đã tỉnh, nàng liền bối rối.


Trong lúc nàng bối rối có nên lại gần Y Mặc không, thì lại không ngờ Y Mặc đi qua đây, cái này khiến nàng không biết phải làm sao, nên mở mắt hay không mở mắt đây, nàng đành phải giả bộ minh tưởng cho rồi, coi như không biết Y Mặc đến.


Nhưng mà ai ngờ Y Mặc đến không có nói gì, cứ vậy đứng im ở đó nhìn nàng chằm chằm, không biết có phải do nàng quá nhạy cảm hay không, nàng cảm thấy ánh mắt của Y Mặc khiến nàng không được tự nhiên, khiến cả người nàng khó chịu muốn chết.


Y Mặc tất nhiên không biết Ngôn Âm xấu hổ, nàng không chớp mắt nhìn mặt Ngôn Âm, nhìn một hồi nàng hơi dời ánh mắt đi, lại phát hiện vai phải Ngôn Âm có vết thương cùng vết máu đã khô, con ngươi co lại, nàng nhớ lúc đưa Ngôn Âm ra, thì Ngôn Âm trúng độc hoa cũng không bị thương chỗ nào a, máu này là từ đâu ra...


Nàng hơi cúi người, đưa tay xem vết thương trên vai phải Ngôn Âm, nhưng đầu ngón tay vừa đụng đến người Ngôn Âm liền bị thấu cốt băng hàn trên người Ngôn Âm làm cho giật mình, đầu ngón tay run lên, trong lòng liền lo lắng, A Âm sao cơ thể lại lạnh như vậy?


Trong lòng Y Mặc căng thẳng, không lo quấy rối Ngôn Âm đang minh tưởng, tay xoa má Ngôn Âm liền phát hiện lạnh đến dọa người, quả thực so với nhiệt độ người chết còn thấp hơn nhiều, nếu không phải Ngôn Âm còn thở, nàng còn nghĩ Ngôn Âm xảy ra chuyện rồi.


"Y.... Y Mặc..." Ngôn Âm bị Y Mặc sờ soạng khuôn mặt bất thình lình, nàng cũng không có tâm tư tiếp tục giả bộ nữa, liền bỏ đi mở hai mắt lúng túng nhìn Y Mặc, nàng thực sự không biết nên đối mặt với Y Mặc như thế nào.


"A Âm thân thể của ngươi sao lại lạnh như vậy?" Y Mặc thấy Ngôn Âm tỉnh lại liền mở miệng hỏi, nàng cảm thấy dường như trong lúc nàng trúng độc hôn mê đã xả ra chuyện lớn, hơn nữa chuyện này nàng rất không muốn nhìn thấy.


"Có thể... có thể do khi nãy là đang minh tưởng a.... ta không sao...." ánh mắt Ngôn Âm lóe lên, nàng nhìn Y Mặc nói dối, nàng không muốn Y Mặc biết chuyện này, nàng không muốn Y Mặc vì chuyện này mà hổ thẹn với mình hay cảm kích các loại, do đó đối tốt với nàng cái gì cũng không cần, cái này do nàng tự nguyện, nàng không hối hận cũng không muốn Y Mặc vì mình mà làm gì.


Nhìn ánh mắt Ngôn Âm tránh né không được tự nhiên, Y Mặc liếc qua cũng biết Ngôn Âm nói dối, nhớ đến khi nãy Hoa Ngọc, Chung Ly Ngạo cùng Mặc Liên ba người hành động kỳ quái, còn có biển hoa đóng băng cùng Huyễn Điệp ngàn mắt, trong lòng nàng liền khẳng định khi nàng hôn mê đã có chuyện xảy ra liên quan đến Ngôn Âm, mà chuyện này không hề nhỏ.


Chỉ là nàng đối với Ngôn Âm dấu mình nói dối cũng không hề tức giận, xảy ra chuyện lớn như vậy A Âm cũng không nói với ta!


Ngôn Âm thấy Y Mặc không đáp lại mình, cũng không hỏi tiếp, thở dài một cái giật giật thân thể từ dưới đất đứng dậy.


Nhưng Ngôn Âm vừa đứng lên một nửa đột nhiên lại bị một cổ lực đạo ép ngồi lại, đặt mông ngồi xuống mặt đất, nàng ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt Y Mặc lạnh lùng không đổi.


Thì ra vừa rồi Y Mặc đưa tay đè vai trái Ngôn Âm xuống, khiến Ngôn Âm đột ngột ngồi xuống.


"Y... Mặc?" Ngôn Âm đột nhiên có chút chột dạ, nàng nhìn Y Mặc nghi ngờ hô một tiếng, thực sự vì lúc này Y Mặc nhìn quá đáng sợ a, cho nên nàng liền nghe lời.


Y Mặc không nói gì chỉ trầm mặc, mặt không đổi nhìn Ngôn Âm, hơi cúi người xuống, xích lại gần Ngôn Âm, khi hô hấp hai người đan xen nhau, còn cách cái mũi sẽ kề nhau.


Ngôn Âm xấu hổ rụt vai lại, theo bản năng lui về sau, muốn kéo khoảng cách, nhưng lại không ngờ phía sau có cây chắn lại, khiến nàng lùi không được tiến không xong, đành thấp thỏm nhìn Y Mặc phát ra khí tràng cực thấp.


"A Âm." Y Mặc nhẹ giọng gọi Ngôn Âm một tiếng, rồi tiến lên trước một chút, kéo gần khoảng cách với Ngôn Âm, "ta hy vọng ngươi có thể nói thật với ta."


Những lời này của Y Mặc tựa hồ rất uyển chuyển, nhưng Ngôn Âm nghe đến tai thì không giống vậy, nàng cảm thấy khí tức nguy hiểm vô cùng nồng, nếu mình không nói thật sẽ rất tệ a, tuy nàng không biết mình sợ cái gì, dù sao thì nàng cảm thấy hiện tại Y Mặc không làm gì.


Có câu nói biết thức thời là trang tuấn kiệt, lúc nên cúi đầu thì cứ cúi đầu, cho nên Ngôn Âm đành thỏa hiệp dưới sự cưỡng chế của Y Mặc ....


"Ta... ta vào biển hoa..."


"Ngươi đi làm gì?"


"Lấy.... gan...."


Nghe vậy, sắc mặt Y Mặc hơi đổi, kỳ thực nàng đã sớm nghĩ đến, mình trúng độc của Huyễn Điệp ngàn mắt, chỉ có thể dùng gan Huyễn Điệp ngàn mắt mới có thể giải được được, vừa rồi biển hoa cùng Huyễn Điệp ngàn mắt bị đóng băng, ngoại trừ Ngôn Âm có băng hệ linh căn thì làm gì có ai làm được chứ? mà vết thương trên người Ngôn Âm cùng với sự kỳ quái này e là do nó tạo nên, vì vậy khi vừa tỉnh lại nàng hỏi đến Ngôn Âm, thì ba người Chung Ly Ngạo liền biểu hiện quái dị.