Chúng nó lôi bao nhiêu quả ra gọt rồi chấm muối, vừa ăn vừa tra đáp án.
Giáo viên đâu? Đi xem lớp 12 rồi chứ đâu. Nói chung lằng nhằng mấy vụ này lắm cơ.
Một con được mệnh danh là chiến thần Xã Hội thì môn Tiếng Anh chưa ngán bao giờ. Bao nhiêu năm đi học thêm để chúng nó hưởng lợi là điều bình thường.
Tôi khoanh khoanh thoăn thoắt. Chúng nó cứ nhét đồ ăn vô mồm tôi, đặc biệt là con Phương.
Nhìn cái vẻ mặt yêu đời của nó là hiểu rồi nha, nhe nhe nhởn nhởn.
Xong ba đề rồi ném cho mấy con dân xem, chúng nó nhao nhao chép loạn cả lên. Rách mịa giấy, cay vl.
Chép xong thì mỗi đứa một nơi, tôi thì ngồi đọc 'sách' và ăn kẹo.
Tôi cũng béo ú ụ lên rồi đó. Tại lớp này cứ vỗ béo tôi đấy chứ!
Thằng Thiên nhìn tôi cười, nhai nốt miếng xoài, tôi đập vào đầu nó:
- Cười cái méo gì?
Nó đừng lên, cầm hai cạnh mép áo và kéo lại về sau.
Vòng eo thon thả được khoe ra, cơ múi lấp ló đằng sau chiếc áo sơ mi mỏng. Không phải lần đầu nhìn thấy mà lần nào cũng bị mê. Nó cúi người:
- Về tập Gym nhiều vào nha!
Tôi vẫn tiếp tục ăn, chỉ vào nó:
- Eo thon mà mất gốc Ngữ Văn thì cũng thua!
Nó bĩu môi như một đứa đàn bà.
Trường chuẩn bị mở một số tiết mục ở ngoài như ảo thuật, hát hò, rạp phim, và ti tỉ thứ khác. Nhưng oái oăm nhất đó là phải mua theo cặp. Tôi tính rủ con Phương mà nó đăng kí cũng thằng Thực mất tiêu, rõ ghét!
Nó chìa ra hai tấm vé tại trường:
- Nàng có đồng ý đi cũng ta không?
Tôi ngớ người:
- Đi đâu?
Nó mỉm cười:
- Chỉ cần có nàng đi đâu cũng được!
Tôi lườm nó, mà vẫn nhận tấm vé cơ. Vui hết sức à.
- Chắc hẳn đã tuyệt vọng lắm mới tìm đến tao.
Tôi đặt tấm vé vào cặp, lắc đầu chẹp miệng.
Ai đó phủ định:
- Dù tuyệt vọng hay hạnh phúc thì anh vẫn luôn tìm đến em!
Tự nhiên xưng hô anh em nghe rợn hết cả người, tôi ngắn ngọn:
- Màu mè!
Rồi cô Lê yêu dấu cũng vài, gật đầu hài lòng khi chữa đề.
Cô cũng đang mệt lắm đây, ai cũng lo lắng về chuyện này. Năm sau mình cũng thế mà thôi.
Bây giờ, dù là lớp cá biết mà đứa nào đứa nấy cũng kín lịch học.
Tôi đăng kí hai môn Toán và Tiếng Anh tại khu 12. Đi từ chiều tới tối. Rồi đi học Hoá và Lý nữa, mệt lắm!
Về đến nhà ăn uống, tắm rửa rồi ngồi ngay vào bàn học, tầm một hai giờ sáng mới đi ngủ.
Đó cũng là lý do vì sao mấy cái tổ chức tại trường lại ra đời. Cụ thể là có một khoảng thời gian giải trí.
Trừi ưi cảm động quá cơ!!
Mỗi môn cho một hai đề là nó chồng chất trông phát sợ, 11C quyết định ngồi lại một chút.
- Tao nghĩ nên dành một khoảng thời gian học tập cùng nhau, một mình chúng ta làm xong chắc sủi bọt mép mất.
Chúng tôi gật đầu đồng tình. Mà xem lịch trình cả lớp thì có đúng buổi tôi rảnh.
Mà tôi nhà ai chồng chứa tận ba mươi, ba lắm đứa?
Tôi lên ý kiến:
- Chúng ta có thể gọi điện qua mạng được mà.
Chúng nó nhìn nhau, tán thành.
Rồi cuối cùng cũng được trả về tự do. Thằng Thiên đi qua con đá chân tôi làm tôi mém ngã. Tôi đá lại ai ngờ nó ngã luôn. Ngu vcl!
Nhưng chưa kịp sung sướng thì cũng bị vướng vô rồi ngã lên người nó.