Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Chương 46: Những cơn đau không có tên



Đầu ngày lớp 10, con Phương chấp niệm tôi là con điên khi nó bắt chuyện với tôi mà tôi chẳng chịu trả lời.

Nhưng sau khi đỡ được cây son nó yêu thích nhất nó lại quay ra cố gắng làm bạn với tôi kể cả việc tôi đập vỡ cái gương của nó. Nhưng rồi...Hai đứa vẫn rất thân thiết.

Đầu năm lớp 10, con Phương dám đứng lên cãi nhau với cô Thanh chỉ vì tính thiếu 0.1 điểm cho tôi. Mấy lớp khác thấy điểm tôi cao lại quay ra bảo do con Phương kêu cô Thanh nâng điểm cho, nó tôi không biết nhục.

Vốn nó là người dễ tính nhưng khi cục lên rất đáng sợ. Hôm đó, lũ ấy đã bị bầm dập, nhưng lời chửi bới vẫn in sau trong tâm trí tôi:

- Lũ chúng mày bị thiểu năng à, mẹ tụi bay cắt dây rốn chứ có cắt trí thông minh tụi bay đâu mà nói năng như mấy con khuyết tật. Mà chúng mày có học ở lớp này đâu, nghĩ lớp C là không được phép học giỏi chắc?

Và đó là cái sợi dây nối tình bạn này đến bây giờ. Đúng, ấn tượng lắm...

Đầu năm ấy cũng có một thằng đi muộn, phá tan giấc mộng ngồi một mình của tôi.

Có kẻ hôm học thứ 2 mới thong thả chạy vào, gãi đầu:

- Xin lỗi thầy, em đến trễ.

Cái đầu tóc gọn gàng tôi khẽ nhếch mép, là nói dối.

- Không sao, vẫn còn một chỗ trống.

Thầy chỉ tay phía tôi, nó lẳng lặng đi về phía tôi, phá tan giấc mộng đẹp. Tôi ấm ức trong lòng, nó đặt cái cặp sách nhẹ tênh ấy, lôi ra đúng một cái bút xoay xoay.

Tôi chỉ biết thở dài, cảm thấy cuộc đời thật lắm oan trái.

Nắng sáng ban mai đẹp lắm, cái bảng điểm giữa sân trường khiến ai cũng trầm trồ.

"Má ơi, Nguyễn Hoàng Anh Thiên 195/200."

Tôi ngớ người cảm thán. Chu choa, cao gì mà cao kinh khủng, chẳng được xếp sang khối đặc biệt rồi.

Nhưng không, đó lại là khối cùng mình, nghe người ta đồn là giỏi mà quậy nên phải ngồi tại khối ấy, tôi chỉ cảm thấy thật tội nghiệp.

Nhưng khi biết đến tên ngồi cạnh mình là tên nhãi đó, tôi lại thấy đáng đời, cười thầm trong lòng chứ chẳng dám nói ra làm gì.

Đúng, tôi ghét nó! Ai hỏi tôi ghét thứ gì nhất trường thì chắc chắn là nó.

Thứ gì đâu mà không chịu học mà vẫn giỏi, phải chăng do nó là thiên tài bẩm sinh? Nhưng tôi đã lầm, bản thân cực kì lầm.

Vậy nên nhìn thấy nhau là cãi nhau.

- Nè, mày kéo cái balo xích xích qua coi.

Tôi bực bội ra lệnh, nhưng cái mặt nhây nhây lắc đầu:

- Tao muốn gần mày.

- Ọe, Phương ơi cho tao cái chậu, tao buồn nôn quá.

Chỉ có đúng một gương mặt bực tức rồi vẫn ngoan ngoan chừa lại cho mình bao nhiêu chỗ.

Vẫn nhớ hôm tôi cướp cái giầy của con Phương, mạnh mẽ ném qua cửa sổ và rơi trúng đầu của người không nên trúng.

Và đó chính là định mệnh giữa Phương và Thực.

Đầu năm, cả lớp bị bắt vì đánh bài trong giờ học, đánh nhau, ăn mì tôm, phá hoại tài sản chung,...

Đúng! Năm ấy, có người đẩy tôi làm tay bị đâm bởi mẩu gỗ do cái bàn bị đạp gãy.

Đau mà chẳng nói thêm gì, nó vội vã cầm lấy tay tôi.

Là do nó bị lớp hùa đẩy nên vô tình ngã vào tôi và có cơ sự như vậy.


Máu cứ thế ứa ra, cả lớp nhao nhao. Có mấy đứa con gái thấy máu mà hét toáng lên. Tôi bình tĩnh căn răng giật mẩu gỗ ra và cái băng cá nhân khá to.

Con Phương có hôm chê:

- Mày mang cái miếng dán to như này làm gì? Làm quá!

Giờ mới thấy tác dụng lợi hại của nó. Mẩu gỗ bị tôi ném thẳng vào sọt rác, nghe mùi máu tanh khó chịu vãi.

Tôi đi xuống rửa tay, thằng Thiên cũng lật đật đi theo. Tôi vẩy cái tay cho thoáng nước rồi lạnh lùng bảo:

- Không cần mày thương hại.

Và đó cũng chính là chìa khoá vàng để mở ra cánh cửa tình yêu này.

Hiện tại là lớp 12, là ngày Huyền Anh nhận được giấy báo, ngấu nghiến đọc từng chũ.

Tôi tiếp tục đến bệnh viện, khóc lóc:

- Chị à, chị coi lại dùm em có sai sót ở đâu không đi, em còn trẻ mà, em không muốn...

Sự thành khuẩn khiến chị lại phải khám lại cho tôi, kết quả như một...

Giá mà, giá mà chịu đến khám sớm hơn. Nước mắt cứ thề giàn giụa, từng hàng chữ cứ như nhưng mảnh thiên thạch cứ thế để lại những dấu vết tiếc nối và đầy thương đau.

Tôi quằn quại trong nhà tắm vì cơn đau, cố không ho nhưng rồi ho ra máu ngày một nhiều. Tôi vội vã uống bao nhiêu thước, lời của bác sĩ vang vảng bên tai:

- Thuốc chỉ có tác dụng giảm cơn đau thôi, em cố lên nhé!

Tôi tức giận, ném tất cả thuốc vào sọt rác.

"KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM

Họ tên:Trương Ngọc Huyền Anh

Giới tính: Nữ

Chuẩn đoán: Ung thư phổi giai đoạn 4."

Tiếng khóc thảm thiết trong nhà tắm, nhưng rồi tôi vẫn cố dấu đi. Ngay buổi chiều đã có tại lớp học, tâm trạng bây giờ chẳng còn hoài mong gì nữa. Chỉ mong...có một phép màu hiện lên! Cứu lấy tôi!

Chưa bao giờ, lớp 12C lại có vụ việc chấn động tới vậy. Huyền Anh dám bật lại mấy đứa lớp 12G.

Là mồm con Phương oang oang chắc luôn. Chuyện là lúc qua phòng thay đồ, có mấy con nó bàn tán.

Cuộc thi cuối năm nay là tự chọn, khối 12 thiết kế trang phục. Tôi hoàn thành và tụi nó tính lấy cắp để dự thi.

Tôi ghi âm tất cả và sao chép gửi cho con Phương để nó lưu sang cho người khác.

Tôi vui vẻ cầm đoạn ghi âm trên tay, khoanh chân trên ban công dãy A. Chúng nó xanh mặt nhìn tôi, không ngờ tôi lại làm thế.

Đúng, nếu là tôi của ngày trước thì cho qua, nhưng tôi của bây giờ thì không! Ánh mắt của con cầm đầu có chút tức giận, tôi giở giọng đểu:

- Haiz, khối đặc biệt mà chơi hèn quá.

Cái giọng tôi nhẹ lắm vì mệt, nhưng cũng khiến chúng nó run cầm cập.

Nhưng rất nhanh, có con ngay lập tức xông vào, nguyện ăn một phát tát để xoá đoạn ghi âm đó. Rồi chúng nó cười lớn, tôi còn cười lớn hơn.

Có vẻ chúng nó hoang mang, nhưng rất nhanh nhìn thấy con Phương đang khua khua đoạn ghi âm tương tự.

- Có mỗi đoạn ghi âm thì làm gì được?

Tôi không chút bối rối:

- Vậy video có chứng minh được gì không nhỉ?

Chúng nó hoang mang nhìn nhau, rồi cùng khóc lóc van xin. Tôi thở dài:

- Tụi mày thích thì bố mày nhường, khỏi dở thói ăn tạp.

Chúng nó dường như không có đường lui, giận dữ phi lên như mấy con rồ. Tôi bình tĩnh né đòn, khiêu khích:

- Hoá ra đầu óc của khối đặc biệt chỉ có vậy sao? Tầm thường!

Tôi vớ cái bánh ngay cạnh bàn phi lên trên thoải mái ăn. Mấy đứa nó mặc váy, ngại leo nên tôi cứ cầm đoạn ghi âm tua đi tua lại.

Chúng nó thấy thế liền lao tới con Phương, nhưng đó là hành động ngu ngốc nhất của chung nó.

Con Phương khua khua cái dao nhỏ, khẽ cười lên. Vâng, chúng nó lạnh sống lưng rồi bỏ chạy.

Con Phương vỗ vai tôi ra vẻ đó là điều rất kì lạ. Tôi hứa với bản thân rằng sẽ không để mình thiệt thòi nữa, mình phải chống trả vì chính bản thân mình!!

Đêm đó rất khó vào giấc, nhưng vào giấc lại là nhưng giấc mơ đáng sợ, khó tả, đau xót,...