Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 11: Cưỡng Ép Trở Về




"Alo mẹ, tất cả đã chuẩn bị xong rồi, mẹ mau đến đây lôi đầu chị ta về đi"

Sa Hạnh nhếch miệng thoả mãn vô cùng vì cuối cùng cũng có thể tống cổ Mộng Dao đi và chắc chắn rằng sẽ chẳng có bất cứ ai có thể chen chân vào kế hoạch này

"Chúng ta đi thôi Đông Quân" - Sa Hạnh ôm lấy cánh tay Đông Quân bước lên xe ô tô màu đen sang trọng

..

Trong lúc đó Mộng Dao chỉ vừa mới tỉnh giấc sau một đêm mệt mỏi. Cô chẳng thể nhớ gì cả vì hôm qua thực sự cô đã uống quá nhiều thuốc

Đưa tay lên đầu suy nghĩ thì Mộng Dao cũng chỉ biết rằng có ai đó đã ôm chầm lấy mình trong lúc cô bị mất kiểm soát, trí nhớ của Mộng Dao quá mơ hồ để có thể biết được ai là người đã giúp mình bình tĩnh

Bỗng dưới nhà nổi lên âm thanh ồn ào náo nhiệt như có rất nhiều người ở dưới vậy. Giống như một dàn người đang tranh cãi khốc liệt vậy, rồi cánh cửa phòng Mộng Dao mở toang

Bà mẹ kế đã hùng hùng hổ hổ dẫn theo chục tên vệ sĩ đến đây để cướng ép Mộng Dao trở về. Hàng chục tên vệ sĩ đang phải ngăn chặn sự chống trả của đám người làm bên dưới và chỉ có mỗi bà mẹ kế lên phòng Mộng Dao. Chưa để cô kịp phản ứng ả đã nhanh giáng cho cô một cái tát điếng người

"Cái thứ tiểu tam không biết xấu hổ, mày còn muốn xen vào hạnh phúc của em mày nữa hả!!!"

Trên má Mộng Dao đỏ ửng và sưng lên. Đồng tử cô mở to vì quá sững sờ. Chưa để Mộng Dao kịp nói gì ả liền kéo mạnh người Mộng Dao ra khỏi giường làm cô ngã sõng xoài xuống sàn và cầm tóc kéo cô đi

Mộng Dao đau đớn chống trả nhưng vô dụng. Trên cầu thang, Mộng Dao vùng vẫy hết sức khiến bà mẹ kế tức đỏ mặt mà đẩy cô xuống cầu thang. Mộng Dao lăn mấy vòng trên cầu thang cả chục bậc rồi mới tiếp đất. Đầu cô chảy máu, chảy cả xuống mặt nhưng ả ta vẫn chưa thể buông tha cho cô

Giống như kiểu nếu không lôi được Mộng Dao về thì để cô chết ngay bây giờ cũng được. Ả kéo lê lết cô ra ngoài, những người làm đều hốt hoảng vừa gào thét vừa cố thoát khỏi sự bao vây của những tên vệ sĩ

"Phu nhân!! Phu nhân!! Các người muốn đưa phu nhân chúng tôi đi đâu hả!!?"

Mộng Dao như sắp mất đi ý thức. Cô không muốn quay trở về căn nhà kia càng không muốn bỏ mạng nơi đây. Cuối cùng trước khi bị bà mẹ kế lôi lên xe thì Mộng Dao đã lấy cánh tay đầy máu của mình cấu thật mạnh vào tay ả để ả thấy đau mà buông

"Thứ tạp chủng, mày còn dám cấu tao nữa hả!?! Gan thật đấy để về nhà tao cho mày sống không bằng chết!!!"

Đông Quân, rốt cuộc anh đang ở đâu? Đến cứu em với. Mộng Dao thì thào lời cầu cứu trong vô vọng, nước mắt cứ thế lã chã. Có lẽ cô sẽ phải chết ở đây ngay lúc này sao, cô còn rất nhiều thứ chưa làm, còn nhiều thứ chưa nói và còn..Đông Quân. Cô còn chưa nói lời yêu với anh cơ mà, sao có thể chết ngay lúc này chứ

"MỘNG DAO!!!"

Lời nói như hớt hải của ai đó cứ vang vọng liên tục. Rồi còn rất nhiều tiếng nói khác đan xen lẫn nhau và còn sự hỗn loạn đến điên cuồng của đám đông. Đó là những âm thanh mà Mộng Dao có thể ngay lúc này và sau đó là một khoảng im ắng và bóng tối bao trùm

Mộng Dao đã chết rồi sao hay chỉ là mất ý thức, chính cô cũng chẳng biết nữa. Nếu có chết thì chỉ mong chết trong vòng tay của Đông Quân chưa chẳng gì hơn. Rốt cuộc Mộng Dao đã gây nên ân oán gì mà phải chịu thế này hay tất cả chính là do việc cô yêu Đông Quân
— QUẢNG CÁO —