Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 17: Tình Yêu Đơn Phương




Từ nhỏ bố mẹ Hạo Hiên đã ly hôn vì cả hai đều có nhân tình sau lưng đối phương và đã có con riêng. Anh được ông bà nội nuôi dưỡng từ đóp, anh cũng chẳng biết được tình yêu thương là cảm giác như thế nào. Khi hố mẹ ly hôn được một khoảng thời gian anh từ một cậu bé vui vẻ trở nên vô cảm lạ thường

Anh lúc nào cũng lạnh lùng và chẳng nói câu gì khi không cần thiết. Hạo Hiên đã luôn tự tạo cho bản thân một vỏ bọc dày và kiên cố, anh không bao giờ giao tiếp với những đứa trẻ trang lứa khác

Nhưng cho đến một ngày, một cô bé với mái tóc cam nhạt cùng đôi mắt bồ câu tương tự đã bước vào cuộc đời như những tia nắng chói chang. Cô bé đó trao cho anh một nụ cười tươi như hoa và đầy ngây thơ. Cô bé là người đầu tiên chủ động đến bắt chuyện với anh vì bình thường mọi người đều xa lánh Hạo Hiên do sát khí lạnh lùng bao quanh đầy lạnh lẽo

Không sai, cô bé đó chính là Chu Mộng Dao. Kể từ lúc đó hình ảnh cô bé ngây thơ và hoạt bát ấy luôn in sâu vào trong tâm trí Hạo Hiên. Tiếc thay, cô bé Mộng Dao năm xưa ấy đã quên đi hình ảnh Hạo Hiên nhanh chóng và đem lòng yêu Đông Quân mù quáng

Anh đã như suy sụp khi nhìn thấy Mộng Dao vui vẻ trong đám cưới giả tạo cùng với bên cạnh là Đông Quân. Dù có hơi ác độc nhưng Hạo Hiên đã từng cảm thấy rất vui mừng khi biết tin Chu Sa Hạnh đã về nước và Mộng Dao có thể thoát khỏi vai diễn ấy nhưng ngờ đâu cô lại yêu Đông Quân một cách mù quáng đến không tưởng

Có lẽ Mộng Dao chẳng còn nhớ gì về chuyện năm xưa nữa và cả Hạo Hiên. Cũng phải thôi, tình yêu dành cho Đông Quân đã lấn át tất cả những quá khứ trước đây giữa Mộng Dao và Hạo Hiên

Anh luôn âm thầm nhìn cô từ bên ngoài phòng bệnh. Dù biết bản thân sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa vì Mộng Dao thực sự rất yêu Đông Quân và Đông Quân cũng vậy dù có hơi muộn

"Thật trớ trêu làm sao nhỉ"

Hạo Hiên đảo mắt nhìn khắp phòng tối, anh dựa vào ghế tay gác lên trán trầm ngâm. Nếu như không phải anh đỗ vào trường y thì chắc chắn vẫn sẽ còn cơ hội nhưng mà...

"Sao mình lại đỗ vào trường y làm gì chứ"

Anh lắc đầu để những suy nghĩ vớ vẩn kia thoát khỏi tâm trí anh.

"Mình đang nghĩ cái quái gì vậy, thật ngu ngốc"

..

Ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Mộng Dao khiến cô phải nhíu mày vì quá chói. Mí mắt cô dần hé mở rồi đảo mắt xung quanh nhưng lạ thay là không thấy Đông Quân đâu hết

Cô như tỉnh ngủ ngồi dậy nhìn quanh khắp nơi cũng chẳng thấy đâu, cô vội vã lật tung chăn rơi xuống đất rồi định bụng kiếm Đông Quân nhưng lúc này Hạo Hiên từ bên ngoài vào thì Mộng Dao vội lao ra như con gió chạy đến sát gần Hạo Hiên

"Hạo Hiên, Đông Quân đâu rồi, anh ấy đâu rồi hả?!"

Mặt Hạo Hiên có chút ửng hồng vì Mộng Dao ngay sát sàn sạt trước mặt. Hạo Hiên bị Mộng Dao dồn vào cánh cửa còn cầm lấy tay nữa. Cô mặt nghiêm trọng hỏi anh liên tục về Đông Quân

"Cậu ấy..bị thương nặng nên đang ở phòng bên cạnh điều trị"

"Cảm ơn anh nhé Hạo Hiên" - Lập tức Mộng Dao lao như mũi tên mà phóng ra ngoài, trong lòng thì bồn chồn vô cùng

Hạo Hiên thì cứ chăm chăm nhìn bàn tay được Mộng Dao voi thức nắm lấy. Dù chỉ là một khoảnh khắc nhưng cũng đủ khiến lòng anh mừng rỡ

Mộng Dao mở toang cửa phòng bệnh của Đông Quân khi anh đang ngồi trên giường. Cô tiến đến hỏi thăm anh tới tấp

"Anh có sao không vậy? Chắc là vết thương sâu lắm đúng không? Anh còn cảm thấy đau nữa không?"

Đông Quân cũng chẳng biết phải trả lời làm sao vì cô hỏi quá nhiều câu nên chẳng biết phải trả lời ra sao

"Tình trạng hiện tại của Đông Quân cũng khá lên rồi nên em không cần phải lo lắng gì đâu" - Hạo Hiên xuất hiện từ đằng sau
— QUẢNG CÁO —