Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 148





Tôi đưa bản thiết kế của mình cho Richard
Richard là một người đàn ông trung niên khoảng cỡ bốn năm chục tuổi, gương mặt ông ta trông rất hiền từ, không giống với những người đàn ông làm ăn qua loa tùy tiện.

Ông ta nghiêm túc nhìn bản thiết kế của tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, dùng ngôn ngữ Brazil nói: “Tôi rất thích kiểu thiết kế của người Việt Nam, hơn nữa, áo dài Việt Nam ở Brazil chúng tôi rất được hoan nghênh, đồ cô thiết kế rất đặc sắc, mang đậm phong cách dân tộc Việt Nam, tôi rất hài lòng.”
Người trợ lý giúp tôi phiên dịch, sau khi tôi nghe xong, tôi lập tức khiêm tốn nói: “Có thể khiến ông Richard thích chính là vinh hạnh của tôi, nếu vậy thì chúng ta ký hợp đồng được không?”
Richard cũng một người vô cùng sảng khoái, ông nhanh chóng gật đầu.

Cái gật đầu này khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.

Tôi cố gắng hơn một tuần, thức suốt đêm để thiết kế, cuối cùng cũng nhận được thành quả xứng đáng.

Tôi đứng dậy bắt tay với ông Richard, nhưng khi sắp ký hợp đồng với Richard thì Nguyễn Mỹ dẫn theo một người mặc trang phục nữ đi tới.

“Ông Richard, ông có thể xem trang phục do tập đoàn Aliba chúng tôi thiết kế một lần được không, bố tôi là Nguyễn Trung Quân, hẳn là ông có quen biết.”
Nguyễn Mỹ dùng tiếng Brazil lưu loát nói chuyện với ông Richard.

Trong mắt ông Richard đầy vẻ hào hứng, bắt tay với Nguyễn Mỹ, sau đó nhìn tôi nói xin lỗi, rồi đi cùng với trợ lý của Nguyễn Mỹ.

Tôi nhìn ông Richard rời đi, khuôn mặt đầy giận dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Mỹ: “Nguyễn Mỹ, cô có ý gì?”
“Có ý gì? Vừa rồi không phải cô đã thấy sao? Hiện tại ông Richard muốn hợp tác với tập đoàn Aliba chúng tôi.”
“Cô..” Tôi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Nguyễn Mỹ, tức đến đau bụng.

Nguyễn Mỹ cong môi, lắc mông đến gần tôi, u ám nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô có tư cách gì giúp Thanh Vũ chứ? Tôi cảnh cáo cô, Thanh Vũ là của tôi, sau này cô hợp tác với bất kỳ người nào tôi đều sẽ chen một chân vào, tôi xem cô làm sao để duy trì tập đoàn Trần Thăng.”
“Tiểu nhân đề tiện.” Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ đắc ý của Nguyễn Mỹ, đôi mắt xinh đẹp thâm độc của cô ta đột nhiên nhìn về phía bụng tôi.

Bị Nguyễn Mỹ dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, sau lưng tôi bỗng nhiên nổi một tầng da gà.

Tôi ôm lấy bụng, nhíu mày nói: “Cô muốn làm gì?”
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi chờ một ngày đứa trẻ của cô mất đi.”
Nguyễn Mỹ đột nhiên nhìn tôi rất kỳ quái, cười đến run rẩy cả người rồi rời khỏi quán cà phê.

Nhìn Nguyễn Mỹ bỏ đi giống như người điên, tay của tôi không khỏi lạnh run.

Hiện tại ở trong lòng tôi, Nguyễn Mỹ chính là một người điên, người điên làm ra chuyện điên cuồng gì thì đều không thể đoán trước được.


Cho nên tôi nhất định phải đề phòng Nguyễn Mỹ.

Bây giờ công việc bị Nguyễn Mỹ quấy nhiễu, tập đoàn Trần Thăng rơi vào nguy hiểm một lần nữa, không biết có liên quan gì đến trò quỷ Nguyễn Mỹ đang làm hay khách hàng vốn đã ký kết hợp đồng hợp tác với Trần Thăng đột nhiên lần lượt rời đi, thậm chí đến tiền vi phạm hợp đồng cũng dám trả hết, chỉ nhất quyết không chịu hợp tác cùng tập đoàn Trần Thăng.

“Cô Nhi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Trợ lý nhìn tôi, hơi sốt ruột hỏi.

Tôi cụp mắt, nhìn trợ lý rồi nhỏ giọng nói: “Đừng gấp gáp, cô đi làm chuyện khác đi, tôi sẽ nghĩ xem phải làm thế nào.”
“Vâng ạ.”
Sau khi trợ lý đi rồi, tôi chống cằm ngồi trên bàn làm việc, hết sức uể oải nghĩ kế sách ứng phó.

Nguyễn Mỹ thật có bản lĩnh, vậy mà có thể khiến khách mà tôi vất vả kiếm được quay đầu đến tập đoàn Aliba.

Nguyễn Mỹ muốn lợi dụng thủ đoạn này để ép tôi sao?
“Huỳnh Bảo Nhi, là cô sao? Cô nhanh đến đây cứu tôi.”
Vào lúc tôi đang định gọi cho một người bạn đại học để tìm lời khuyên thì nhận được cuộc gọi của Trương An.

Sau khi Trương An mắng tôi lần trước, sau đó bà không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi biết bà bị đuổi khỏi nhà họ Trần, hình như là về nhà mẹ đẻ của bà.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi nghe thấy giọng nói Trương An vô cùng hoảng loạn, nghi ngờ hỏi.

“Tôi … kho hàng trên đường Nguyễn Chí Thanh ở sau núi, cô nhanh đến cứu tôi, nể tình tôi từng là mẹ chồng cô, cứu tôi… Tút tút tút.”
“Trương An?”
Tốc độ nói của Trương An hơi nhanh, tôi còn chưa nghe rõ thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Tôi nhíu mày nhìn điện thoại đang vang lên tiếng tút tút tút, trong lòng hơi bất an.

Rốt cuộc là Trương An đã xảy ra chuyện gì?
Đường Nguyễn Chí Thanh?
Tôi cầm lấy chìa khóa trên bàn, lấy di động gọi cho Trần Danh.

“Cô Bảo Nhi?” Giọng nói Trần Danh từ đầu bên kia vang lên.

Tôi nuốt nước miếng, sau khi ấn thang máy, nói với Trần Danh: “Trần Danh, bây giờ anh ở đâu vậy?”

“Tôi ở thành phố Hải Phòng.” Giọng nói nặng nề của Trần Danh làm tôi thấy hơi kinh ngạc.

Thành phố Hải Phòng?
Đúng rồi, hôm trước chúng tôi phát hiện một vài người xuất hiện trong xưởng lúc xảy ra sự việc.

Cho nên tôi để Trần Danh đi thành phố Hải Phòng điều tra những người xuất hiện ở xưởng, bây giờ Trần Danh đang ở thành phố Hải Phòng rồi sao?
“Cô Nhi, có phải là bây giờ có chuyện cần tôi làm không?” Thấy tôi không nói gì, giọng nói nặng nề của Trần Danh lại vang lên từ đầu dây bên kia.

Nghe Trần Danh nói xong, tôi suy nghĩ một lúc, nhẹ lắc đầu nói: “Không, tôi không có chuyện cần anh làm, trước tiên anh cứ làm tốt việc này, nhất định phải tìm ra tin tức hữu dụng.”
“Vâng.”
Sau khi ngắt cuộc gọi với Trần Danh, vẻ mặt tôi tối tăm nhìn về bảng hiển thị thang máy.

Tôi không thể lúc nào cũng ỷ lại vào Trần Danh, xem ra, tôi đành phải tự đi qua đó một chuyến.

Cho dù trước kia Trương An đối xử với tôi thế nào thì bà cũng là mẹ của Trần Thanh Vũ, nếu như bà xảy ra chuyện gì thì…
“Đinh.”
Sau khi thang máy xuống lầu một, tôi lập tực lái xe đến đường Nguyễn Chí Thanh.

Tôi đi theo địa chỉ mà Trương An nói, cuối cùng tìm được kho hàng sau núi.

Lúc tôi đi đến, xung quanh vô cùng hoang vu, không có một bóng người.

Sau khi tôi gọi vài tiếng, liền nghe thấy giọng nói vô cùng yếu ớt của Trương An vàng lên trong kho hàng.

“Huỳnh Bảo Nhi… tôi ở đây..” Tôi lập tức đi về phía Trương An, thấy bà quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt còn có vết thương, quần áo trên người cũng dơ dáy không chịu nổi, trông dáng vẻ Trương An vô cùng chật vật.

“Tại sao bà lại thành thế này?” Tôi đi về phía Trương An, cố hết sức nâng bà đứng dậy.

“Còn không phải do cô làm hại sao? Bọn họ nói đều là bởi vì cô nên mới đánh tôi, nhất định muốn tôi gọi cho cô thì mới không đánh tôi nữa.” Trương An tức giận đẩy tôi, suýt nữa thì tôi đã bị bà đẩy ngã.

Tôi cố đứng vững lại, lạnh mặt nói: “Mắc mớ gì liên quan đến tôi? Tính tình của bà sao vẫn giống như trước đây vậy, bà cho rằng bây giờ bà vẫn là bà chủ tập đoàn Trần Thăng à? Bà nhìn dáng vẻ hiện tại của bà xem?”
“Bây giờ cô đang chế nhạo tôi sao?” Trương An đen mặt, tức giận trừng mắt với tôi.

Tôi nhìn Trương An, rồi nhìn xung quanh, ở chỗ này không có người? Chẳng lẽ những người này chỉ muốn đánh Trương An?

“Tôi không rảnh chế nhạo bà, bây giờ chúng ta nên nhanh rời khỏi chỗ này.”
“Hừ, nhanh lại đây đỡ tôi.” Trương An bất mãn liếc nhìn tôi một cái.

Tôi đen mặt, nhìn dáng vẻ cứ như Thái Hậu Từ Hi của Trương An, tôi đè nén sự bực tức trong lòng.

Khi tôi đỡ Trương An ra khỏi kho hàng, không ngờ lúc vừa đi về phía cửa, đột nhiên cửa bị đóng lại.

“Này… chúng tôi còn ở trong đây, mở cửa ra.” Trương An đẩy tay tôi ra, nhào về phía cửa, không ngừng đập cửa kêu lên.

Nhưng mà bên ngoài căn bản là không có người, không bao lâu, tôi nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn chui lên từ dưới đất.

Nhìn đám khói dày đặc đó, tôi đã bị dọa sợ, mặt lập tức tái đi: “Những người bắt bà đến vì sao lại rời
Khó trách lúc tôi đi đến đây, chỗ này không có một bóng người.

Bọn họ muốn thiêu chết tôi sao?
“Tôi không sau khi bọn họ đánh tôi, ép tôi gọi điện cho cô, sau đó đã bỏ đi ngay, bởi vì cả người tôi đau nhức nên không cách nào đi được”
Trương An cũng bị làn khói đặc dọa khiến mặt mũi trắng như tờ giấy, nhìn tôi run rẩy nói.

Nghe Trương An nói, mặt tôi thoáng chốc tối sầm lại.

Chết tiệt, bị lừa rồi.

“Cứu mạng, cứu mạng đi…”
Trương An liều mạng đập cửa, không ngừng la hét chói tai.

Nghe tiếng thét chói tai của Trương An, tôi cảm thấy huyệt thái dương vô cùng đau đớn.

Tôi ôm bụng, hít thở khó khăn, nhìn xung quanh mới phát hiện phía sau có cửa sổ, cái cửa sổ này rất nhỏ, nằm ở trên cao, cũng may ở đây còn có cái ghế, thân hình chúng tôi đều tương đối mảnh khảnh, tuy rằng bây giờ tôi đang mang thai, nhưng nếu sau khi Trương An đi ra ngoài hẳn là có thể mở cửa cứu tôi nhỉ?
“Trương An, bà đi từ cửa sổ ra ngoài, sau đó dập tắt lửa rồi thả tôi ra.”
Tôi giữ chặt cái ghế, sau đó hét lên với Trương An.

Trương An nhìn tôi, hoảng loạn dẫm lên ghế, chật vật leo ra khỏi cửa sổ.

Trước khi bà ta rời đi, có quay đầu lại rồi nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô cho rằng sau khi tôi ra ngoài sẽ quay lại cứu cô sao? Cô nên biết tôi vô cùng ghét cô.”
“Nếu như bà không thấy cắn rứt lương tâm thì nhất định sẽ cứu tôi.” Tôi ho khan một tiếng, lạnh nhạt nói với Trương An.

Tôi đang đánh cược, đánh cược rằng trái tim Trương An sẽ không tàn nhẫn đến nước này.

Nếu cuộc cá cược này thắng thì tôi và con đều có thể được cứu.


Nếu thua cuộc thì cũng chỉ có thể nói đó là định mệnh của Huỳnh Bảo Nhi.

“Con yêu..đừng sợ, bà nội sẽ trở về cứu chúng ta.”
Tôi cố gắng ngồi cách xa cánh cửa nhất, liên tục ho khan.

Tôi ngồi ở trên sàn nhà dơ bẩn, cả người không có sức lực, nhưng khói càng lúc càng nhiều, xung quanh còn lóe lên ánh lửa.

Hình như lửa càng lúc càng lớn.

Có phải Trương An đã chạy trốn rồi không?
Cũng đúng, bà hận tôi như vậy, ghét tôi như vậy, bây giờ nhà họ Trần trở thành như thế này là bởi vì liên quan đến tôi, nhất định là bà hận đến mức muốn tôi chết đi đúng không?
“Trần Thanh Vũ… làm sao bây giờ? Chúng ta nói … cuối cùng sẽ có cơ hội, nói… Nhưng mà, hình như tôi… muốn nuốt lời?”
Tâm mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ, những thứ trước mắt tôi đều không thấy rõ lắm, cảm giác khó thở làm cả người tôi như bị khoét rỗng.

Lúc tôi mơ màng sắp ngủ, thì một âm thanh lớn vang lên, xẹt qua bên tai tôi.

“Ầm.”
“Huỳnh Bảo Nhi, lại đây nhanh lên
Tôi nghe thấy tiếng Trương An sốt ruột gọi, cố hết sức mở mắt liền nhìn thấy Trương An đang cầm mấy nhánh cây màu xanh, đứng ngoài cửa gọi to tên tôi.

Tôi cố gắng bò dậy từ trên mặt đất, loạng choạng đi về phía Trương An.

Cả người tôi không có sức, suýt nữa thì té lăn trên mặt đất.

Lúc này, Trương An đưa tay ra đỡ cơ thể tôi.

“Sao lại vô dụng như vậy? Trước kia cũng vô dụng, bây giờ cũng vô dụng.” Trương An bất mãn nói thầm một tiếng, nhưng vẫn đỡ tôi rời đi.

Sau khi chúng tôi đi ra kho hàng, cả người tôi đã hết sức, bụng nhói đau từng cơn từng cơn.

“Này, cô làm sao vậy?” Trương An thấy tôi ôm bụng đau đớn, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi chảy đầy người nên bà sốt ruột hỏi.

“Bụng… tôi… hơi đau..” Tôi ôm bụng, đau đớn nhíu mày nói.

“Hả? Sao lại như thế? Có phải là động thai không, cô đừng sợ, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện.” Đôi môi Trương An run rẩy, lúc muốn đỡ tôi đi, đột nhiên một cái bóng đen đi về phía chúng tôi, một ánh sáng trắng xẹt qua trước mắt tôi.

Tôi hoảng sợ mở to mắt, lập tức nhìn thấy một con dao đâm vào bụng Trương An.

Trương An chỉ tới kịp kêu lên một tiếng, rồi ngã sập xuống đất..