Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 178





“Đương nhiên có liên quan đến tôi.

Thân thể của em là của tôi, cho nên tôi không cho phép em gãi.” Phan Huỳnh Đức trực tiếp nắm lấy tay của tôi, không cho tôi gãi vào vết thương.

Tôi giấy giụa cơ thể, hơi tức giận trừng mắt nhìn Phan Huỳnh
Đức.

“Lưu manh, buông tôi ra…” “Huỳnh Bảo Nhi, em thử động đậy thử xem, có tin ông đây sẽ làm em ngay tại chỗ không?”
Không ngờ Phan Huỳnh Đức đột nhiên đẩy tôi ngã xuống sàn, cơ thể cường tráng của anh ta dồn hết lên người tôi, tôi gần như không thở nổi.

Hơi thở nóng bỏng và quyến rũ của đàn ông lướt qua má tôi, và tôi không thể không run lên.

“Phan Huỳnh Đức, để tôi đứng lên.” Tôi đẩy người Phan Huỳnh
Đức, tức giận nói.

“Đừng nhúc nhích.”
Phan Huỳnh Đức nắm lấy tay tôi và đưa chúng lên trên đầu tôi, hơi thở đục ngầu phả vào mũi tôi.

Tôi sợ hãi vì hơi thở nóng hổi của Phan Huỳnh Đức lúc này.

Tôi biết quá rõ sự thay đổi này của người đàn ông, dù sao thì tôi cũng không phải một cô gái mới lớn.

Đặc biệt là nơi Phan Huỳnh Đức đang để sát vào tôi lúc này…
Nó nóng như một cái bàn ủi.

Phan Huỳnh Đức… thế nhưng…
Người đàn ông này thực sự là một tên cầm thú.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi không nhịn được nữa.”
Ngay lúc tôi đang quá xấu hổ, Phan Huỳnh Đức đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói đặc sệt và khàn đục.

Tôi phát cáu vì những lời của Phan Huỳnh Đức, nhấc chân và đá anh ta ra khỏi người tôi.

Tôi vốn dĩ chỉ muốn đá Phan Huỳnh Đức đi, nhưng không biết có phải do căng thẳng gì đó không mà tôi thực sự đá vào vị trí mà anh ta đang rất phấn khích.


“Á.” Phan Huỳnh Đức hét lên một tiếng đau đớn, và tôi thấy tròng mắt anh ta cũng đã thay đổi.

Tôi từ dưới đất đứng dậy, lúng túng che ngực, nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Phan Huỳnh Đức, tôi lúng ta lúng túng nói: “Phan Huỳnh Đức, anh làm sao vậy?”
Chẳng lẽ cú đá của tôi vừa rồi khiến Phan Huỳnh Đức phế luôn sao?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nuốt nước miếng.

Phan Huỳnh Đức che phần dưới của mình, đôi mắt đỏ hoe, gầm lên với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, mẹ nó, em muốn tôi thành thái giám à?”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn Phan Huỳnh Đức che thân dưới của mình, anh ta bảo Victor đi tìm bác sĩ, tôi không nhịn được nở một nụ cười.

Có lẽ bởi vì mối quan hệ tương đối hòa thuận với Phan Huỳnh Đức những ngày này, tôi quên rằng Phan Huỳnh Đức thực sự là một người đàn ông rất tàn nhẫn và độc ác.

Hai giờ sau, Victor mời bác sĩ điều trị cho Phan Huỳnh Đức đi ra ngoài, và tôi nghe thấy tiếng Phan Huỳnh Đức đang tức giận trong phòng.

Không biết bây giờ tình hình của Phan Huỳnh Đức như thế nào, có lẽ rất khổ sở, nếu không Phan Huỳnh Đức đã không tức giận như thế này.

“Cô Nhi.” Khi tôi đang cười trộm trong phòng ngủ, Victor xuất hiện trước mặt tôi với khuôn mặt thẳng thắn.

Tôi sửng sốt trước khuôn mặt như có người thân mất của
Victor.

“Làm sao vậy?” “Ông chủ muốn cô đến chăm sóc ông ấy.” Victor nói với tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tôi… tại sao tôi phải chăm sóc cho Phan Huỳnh Đức?” Tôi chỉ về phía mình, và lặng lẽ nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Victor.

“Đây là mệnh lệnh của ông chủ.

Ông chủ nói không được đụng vào phụ nữ trong vòng một tháng, nên cô phải chịu trách nhiệm.” Nếu vậy là Phan Huỳnh Đức không bị phế à? Tôi còn nghĩ rằng Phan Huỳnh Đức đã bị phế rồi.

Mặt tôi đen lại, lặng lẽ nhận lấy thuốc từ tay Victor.

Đây là thuốc trị thương của Phan Huỳnh Đức, chẳng lẽ họ muốn tôi bôi thuốc cho Phan Huỳnh Đức sao? Đừng có mơ.

Tôi đem thuốc bước vào phòng ngủ của Phan Huỳnh Đức, Phan Huỳnh Đức đang nằm trên giường, toàn thân toát ra một sự ớn lạnh đáng sợ.


Tôi nghĩ rằng chắc hẳn lúc này Phan Huỳnh Đức đang rất khó chịu, bản năng mách bảo rằng vào thời điểm này tốt nhất là không nên chọc tức anh ta.

“Ừm… Victor nói, anh muốn bôi thuốc, tôi đem thuốc qua cho anh, anh cứ từ từ bôi.” Tôi nuốt nước bọt, nhìn Phan Huỳnh Đức mặc bộ đồ màu đen cùng chiếc mặt nạ, lắp ba lắp bắp nói.

Tôi đặt thuốc trong tay xuống, xoay người định rời đi.

Không ngờ Phan Huỳnh Đức lại cất giọng ở phía sau lưng tôi: “Ai cho cô rời đi?” “Anh còn có gì dặn dò à? Da đầu tôi tê dại, tôi quay đầu nhìn Phan Huỳnh Đức một cách chán ngắt.

Sau khi Phan Huỳnh Đức nhìn tôi một cách lạnh lùng, anh ta ra lệnh cho tôi: “Bôi thuốc cho tôi, ngay lập tức.

“Đây là thuốc trị thương ngoài da.” Tôi trầm ngâm nhìn Phan Huỳnh Đức với đôi mắt lạnh lùng rồi giải thích.

“Vậy thì sao? Em đã đá tôi thì phải có trách nhiệm với tôi.”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi mỉa mai, ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Nếu để tôi bôi thuốc, có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn.” Tôi nói với ý nghĩa sâu xa.

Bảo tôi bội thuốc ở nơi đó của Phan Huỳnh Đức, chi bằng giết tôi đi thì tốt hơn.

“Huỳnh Bảo Nhi, gan em lớn thật, không chỉ đá tôi, bây giờ còn dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này, em không sợ tôi sẽ giết em à?” Có lẽ Phan Huỳnh Đức bị kích động trước giọng điệu của tôi, ánh mắt trở nên khác thường, giọng nói cũng dần trở nên lạnh hơn.

Vẻ mặt của Phan Huỳnh Đức trở nên vô cùng kinh hãi, ánh mắt và sự lạnh lùng trên người anh ta cho tôi biết Phan Huỳnh Đức không phải đang nói đùa, anh ta đang rất nghiêm túc.

Dù sao anh ta cũng là một người cao cao tại thượng, e là không chịu được sự láo xược này của tôi.

Tôi sợ hãi vì luồng khí lạnh của Phan Huỳnh Đức, và tôi chỉ biết rụt cổ lại, không dám nói gì.

“Bôi thuốc cho tôi.” Thấy tôi yên lặng ngoan ngoãn, Phan Huỳnh Đức trực tiếp ra lệnh cho tôi, cơn lạnh trên người tôi đã giảm đi rất nhiều.

“Anh đau ở chỗ đó… sao tôi có thể bôi thuốc được.” Tôi nhìn thuốc trị thương trong tay, nóng nảy muốn bắn chết Phan Huỳnh Đức.

“Không phải đây là lỗi của em à? Bác sĩ còn bảo tôi không được chạm vào phụ nữ một tháng, em nói xem, có nên trừng phạt không?” Đôi mắt lạnh lùng của Phan Huỳnh Đức nhìn thẳng vào tôi và chế nhạo.


Tôi nghe những lời đó, trên khuôn mặt hiện đầy vạch đen.

Tên Phan Huỳnh Đức này, ngoài chuyện chơi phụ nữ thì anh ta còn có thể nghĩ đến chuyện nào đứng đắn hơn không?
Tuy nhiên, bây giờ tôi đang ở địa bàn của Phan Huỳnh Đức nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh ta.

Dù sao thì cái đó của đàn đều giống nhau mà.

Tôi dùng động tác bẻ cổ tay của một người đàn ông mạnh mẽ để kéo khóa quần của Phan Huỳnh Đức ra, vô tình kéo vào vết thương của Phan Huỳnh Đức, anh ta ngay lập tức phát ra một tiếng rên, sau đó gầm lên với tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em muốn tiêu diệt tôi thật sao?” “Chính anh bảo tôi bôi thuốc, trách tôi cái gì chứ?”
Tôi không kiên nhẫn bôi thuốc, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng của Phan Huỳnh Đức.

Tôi trở về phòng và rửa tay ngay lập tức, tôi cảm thấy tay mình sắp thối rữa rồi.

Nếu Trần Thanh Vũ biết tôi sờ soạng nơi đó của người đàn ông khác, phỏng chừng anh ấy sẽ giết tôi mất…
Trần Thanh Vũ..

phải không?
Tôi thẫn thờ nhìn tay mình, chợt chìm trong suy nghĩ.

Nghĩ đến Trần Thanh Vũ, lòng tôi nhói đau không tả xiết.

Trần Thanh Vũ, anh vẫn còn sống, đúng không… “Ai cho phép em rời đi?” Ngày hôm sau, tôi cảm thấy cơ thể mình tốt hơn, vì vậy tôi đến gặp Phan Huỳnh Đức và nói rằng tôi sẽ rời đi.

Dù sao tôi cũng ở đây lâu rồi, vết thương trên người đã đóng vảy, cũng không còn khó chịu nữa.

Trong xưởng vẫn còn rất nhiều việc, hơn nữa Độc Lập và tập đoàn Trần Thăng đã ký hợp đồng hợp tác, tôi nhất định phải quay về mới được.

Phan Huỳnh Đức, đừng làm loạn nữa, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức với đôi mắt lạnh lùng và giải thích.

“Huỳnh Bảo Nhi, bảo vệ công ty sắp phá sản của Trần Thanh Vũ có thực sự cần như vậy không?” Phan Huỳnh Đức đột nhiên nhìn tôi và lạnh lùng nói.

“Cần, đây là lựa chọn của tôi.” Tôi liếc nhìn Phan Huỳnh Đức và thản nhiên nói.

Tôi phải chèo chống tập đoàn Trần Thăng, tôi không muốn công ty của Trần Thanh Vũ biến mất.

Công ty này cũng là do một tay ông nội đặt nền móng, làm sao tôi có thể để tâm huyết của ông ấy biến mất như thế này? “Em yêu Trần Thanh Vũ nhiều như vậy sao?” Đôi mắt Phan Huỳnh Đức đột nhiên trở nên vô cùng u ám và đáng sợ, giọng nói của anh ta cực kỳ lạnh lùng khiến tôi khiếp đảm.

Tôi liếc nhìn Phan Huỳnh Đức, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc.


“Đúng vậy, tôi yêu Trần Thanh Vũ.” “Đáng tiếc là…” Phan Huỳnh Đức bật ra một tiếng cười trầm thấp, tôi hơi rợn tóc gáy bởi tiếng cười đột ngột của anh ta.

“Sao anh lại cười như thế?” Tôi cảm thấy da đầu ngứa ngáy với nụ cười của Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức chỉ nhướn hai hàng lông mày, không để ý đến lời nói của tôi, mà hét về phía cửa: “Victor, đưa cô ấy đi.”
Để tôi đi dễ dàng như vậy sao? Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức với một chút ngạc nhiên, và tôi không thể thích ứng được với việc hôm nay trông Phan Huỳnh Đức tươi tỉnh như vậy.

Nhìn thấy tôi ngẩn người, Phan Huỳnh Đức chống cằm, xấu xa nói: “Sao thế? Em không muốn rời đi à?” “Ai không muốn rời đi.” Tôi đỏ mặt, nhìn Phan Huỳnh Đức, không hờn không giận nói.

Tôi đi theo Victor, khi đi về phía cửa, tôi không thể không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói về phía Phan Huỳnh Đức: “Dù có như thế nào thì cũng cảm ơn anh.”
Phan Huỳnh Đức cứ nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt kỳ lạ.

Tôi không muốn nghĩ về thứ ánh sáng lấp lánh dưới mắt Phan Huỳnh Đức có nghĩa là gì, tôi chỉ bước từng bước và rời khỏi phòng ngủ của Phan Huỳnh Đức.

“Cô Bảo Nhi muốn đến chỗ ở của cô hay công ty?” Victor ngồi trong xe, nhìn lại tôi và hỏi.

“Đến xưởng trước đi.” Tôi thản nhiên nhìn Victor và nói.

Victor không nói thêm gì nữa, lái xe chở tôi đến xưởng rồi rời đi.

Khi tôi đến xưởng, đúng lúc thấy Huỳnh Sang đang trò chuyện trong phòng bảo vệ.

Huỳnh Sang nhìn thấy tôi như thể gặp ma, nhưng ngay sau đó nó đã nhanh chóng hồi phục tinh thần và chủ động chào hỏi tôi.

“Chị, nghe nói lần này chị giành chức vô địch, mọi người trong thủ đô đều biết về chị, thật lợi hại, khiến em và mẹ cũng nở mày nở mặt.”
Tôi thấy Huỳnh Sang tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhất thời nở nụ cười.

Nó thật sự cho rằng Huỳnh Bảo Nhi là kẻ dễ bắt nạt hay sao?
Hay là nó tự tin rằng tôi không dám làm gì nó? “Chị, chị tha lỗi cho em chuyện lần trước đi, lúc đó em bị điện rồi, không phải bây giờ chị không có chuyện gì rồi sao? Em là em trai của chị, nếu em xảy ra chuyện gì, nhất định mẹ sẽ rất buồn lòng.”
Huỳnh Sang đến gần tôi, nhỏ giọng cầu xin tôi.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn Huỳnh Sang, chậm rãi nói: “Huỳnh Sang, cuộc sống kế tiếp của em là sẽ trải qua trong tù giam đấy.

À tiện thể chị sẽ giúp chị Nguyễn Mỹ của em vào đó luôn, hai người có thể tương thân tương ái.” “Chị… muốn báo công an sao?” Dường như Huỳnh Sang sợ hãi trước lời nói của tôi, nó mở to hai mắt, đôi môi run rẩy nhìn tôi.

“Chẳng lẽ em nghĩ chị không dám báo công an sao?” Tôi khoanh tay nhìn Huỳnh Sang chế giễu.

“Huỳnh Bảo Nhi, em là em trai của chị đấy” Huỳnh Sang kéo tôi đến sân sau của xưởng và gầm lên với tôi..