Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 190





“Em dám nói ánh mắt anh đen tối sao? Rõ ràng đó là ánh mắt thâm tình” Mặt Trần Thanh Vũ sầm xuống, bất mãn nói.

“Chính là đen tối.

Được rồi, bây giờ Lê Minh Quang phải làm thế nào? Dù sao đó cũng là anh cả của anh.”
Lúc này tôi mới nhớ tới Lê Minh Quang bị vu khống ăn cắp bí mật thương mại, thêm cả tội mưu sát, thậm chí còn có những tội giản điệp thương mại, không biết cuối cùng Lê Minh Quang sẽ ra sao.

“Em cho rằng nhà họ Trần sẽ chấp nhận thân phận con riêng như vậy sao? Nếu như năm đó ông già không thừa nhận Lê Minh Quang thì bây giờ Lê Minh Quang cũng không phải người của nhà họ Trần anh.

Những kẻ giàu có nhiều con riêng lắm”
Trần Thanh Vũ chế giễu cười, ánh mắt hiện ra một tia lạnh lùng.

Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, thật ra tôi cũng không thấy đồng tình.

Dù sao lúc mấy người phụ nữ đó muốn lợi dụng đứa nhỏ trong bụng để “mẹ quý nhờ con” thì họ nên nghĩ đến tương lai của con mình sẽ như thế nào.

Hao tổn tâm cơ để đi làm kẻ thứ ba, thậm chí sinh được đứa bé nhưng kết quả kẻ thứ ba vẫn là kẻ thứ ba, còn liên lụy đến con của mình, khiến cho đứa bé đó cả đời không ngóc đầu lên được, cần thiết phải vậy sao? “Reng reng” Giữa lúc tôi đang trầm tư ở trong lòng Trần Thanh Vũ thì chiếc điện thoại phía sau vang lên.

Tôi sợ hoảng hồn nhìn Trần Thanh Vũ, anh cầm điện thoại bên cạnh lên.

Sau khi nhận nghe thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Làm sao vậy?” Thấy Trần Thanh Vũ cúp điện thoại, tôi nhịn không được hỏi anh.

“Lê Minh Quang chạy trốn rồi.”
“Cái gì?” Tôi trừng lớn hai mắt, không thể tin hỏi lại.

“Anh thật đúng là đã xem thường Lê Minh Quang, khi công an ra lệnh muốn bắt anh ta thì anh ta đã chạy từ sớm rồi.

Bây giờ toàn bộ thành phố đang phát lệnh truy nã Lê Minh Quang
Lê Minh Quang này tâm tư thâm trầm, bụng dạ nham nhiểm.

Nhất định bây giờ anh ta rất hận tôi và Trần Thanh Vũ, tôi thật sự hơi lo lắng.


“Anh sẽ cho người tìm bằng được Lê Minh Quang, em không cần phải lo lắng.” Trần Thanh Vũ nhìn thấu sự bất an của tôi, quay sang nói với tôi.

“Ừm, em tin anh.

Chắc chắn bây giờ Lê Minh Quang hận chúng ta thấu xương, anh cũng nên cẩn thận một chút.” “Yên tâm, anh sẽ không để cho anh ta có cơ hội xoay người thêm lần nào nữa.” Trần Thanh Vũ cúi đầu xuống hôn tôi một chút, sau đó đi xử lý chuyện này.

Tôi sờ miệng mình, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện giờ Lê Minh Quang đang trốn ở nơi nào?
Mặc kệ có ra sao, Lê Minh Quang là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể buông tha cho anh ta dễ như vậy được.

… “Tổng giám đốc Nhi… ôi không, bây giờ phải gọi cô là chủ tịch Nhi chứ” Ba giờ chiều, tôi nghỉ ngơi một chút rồi lập tức đi đến phân xưởng kiểm tra.

Quản lý xưởng thấy tôi thì cung kính chào, thật thà xưng hô ríu rít không ngớt.

Khi thân phận của tôi được Trịnh Phương Thảo tuyên bố ở buổi họp báo, toàn bộ người ở thành phố đều biết tôi chính là con gái của nhà họ Nguyễn.

Mọi người đối với tôi vô cùng cung kính.

“Vẫn như cũ thôi, mặc dù tôi đã nhận tổ quy tông rồi nhưng mà mọi người vẫn có thể tiếp tục gọi tôi như cũ.”
Tôi nhìn quản lý xưởng, thản nhiên “Được, tổng giám đốc Nhi.” nói.

Quản lý xưởng lập tức gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Lô hàng của ông Farrell, chúng tôi đã thuận lợi hoàn thành rồi.

Bây giờ đang lên xe tải để gửi cho ông Farrell.”
Cuối cùng cũng hoàn thành rồi sao? Gần đây tôi chỉ lo giải quyết chuyện của Nguyễn Mỹ nên mấy ngày liên tiếp vẫn không đến phân xưởng

“Kiểm tra xong hết rồi sao? Có vấn đề gì không?”
“Tổng giám đốc Nhi yên tâm, chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra hàng hóa rồi, không có một chút vấn đề nào cả.” “Ông làm việc thì tôi vô cùng yên tâm.

Được rồi, gần đây Diệu Hoa ra sao?”
Sau khi tôi kiểm tra quần áo xong, sau lúc lâu cũng không tìm ra được khuyết điểm nào thì không khỏi quay sang hỏi người quản lý.


“Cô Hoa ạ? Mấy ngày nay cô ấy cũng không đi làm, tôi gọi điện cũng không có người nhận, thậm chí đi đến nhà cô ấy cũng không thấy ai” Quản lý xưởng buồn bã nhìn tôi nói.

Tôi nghe nói thế thì chỉ bảo quản lý xưởng đi làm tốt công việc.

Tôi đi ngay đến xưởng nhuộm bên kia, nghe thấy đám công nhân tụ lại một chỗ, không biết đang nói chuyện gì

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nhìn mấy người công nhân đó rồi cau mày nhìn vào thùng nhuộm đã đổi màu.

“Tổng giám đốc Nhi, không biết là ai đã bỏ thêm thuốc nhuộm vào nên bây giờ toàn bộ màu trong thùng nhuộm đã thay đổi, quần áo của chúng ta không thể nào tiến hành nhuộm được.” Chị Linh nhìn tôi nói với vẻ mặt lo lắng.

Tôi nhìn màu trong thùng nhuộm rồi mím môi nói: “Thùng nhuộm vẫn luôn do mọi người phụ trách, tại sao đột nhiên lại tăng thêm loại bột phá hủy này vào”
“Chúng tôi cũng mới phát hiện ra mấy hôm trước, nhưng mà vẫn không tìm ra nguyên nhân, cho nên mới..”
“Đã xảy ra lâu như vậy rồi tại sao lại không nói với tôi.” Tôi tức giận nhìn chị Linh.

Chị Linh biết trước nay tôi luôn ôn hòa, đột nhiên bây giờ thấy tôi nổi giận như vậy thì hơi sợ hãi nói với tôi: “Tổng giám đốc Nhi, không phải chúng tôi không muốn nói cho cô biết mà là cô Hoa nói để cô ấy giải quyết, cô ấy nói bây giờ cô có rất nhiều chuyện phải làm nên bảo chúng tôi không được quấy rầy cô, tuy nhiên hôm sau cô Hoa cũng không đến.

Dù sao cô ấy cũng là người phụ trách phân xưởng, lời cô ấy nói, chúng tôi cũng không thể không nghe theo cho nên mới kéo đến tận bây giờ…”
Diệu Hoa sao?
Diệu Hoa, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì? “Lô hàng này là của ai?” “Đây là đơn hàng của công ty lớn bên Pháp, đơn hàng này rất quan trọng.

Ba ngày nữa là phải giao rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa có cách nào nhuộm tốt được.”
Quá trình nhuộm màu đã rất gian nan rồi, mà bây giờ lại còn xảy ra loại chuyện này, vì thế mọi người lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

“Tổng giám đốc Nhi, phải làm sao bây giờ?” Chị Linh thấy tôi không nói gì thì hơi lo lắng hỏi.

Tôi bỏ quần áo trong tay xuống nhìn thoáng qua thùng nhuộm, đôi mắt xẹt qua tia sáng.

“Đã thành ra như vậy, chúng ta làm như thế này đi…” “Tổng giám đốc Nhi, nghe nói ở nhà xưởng xảy ra vấn đề.

Số hàng giao cho công ty lớn của Pháp lần này, các người không có cách nào xuất đi được phải không?”
Tôi luôn bị giám đốc của công ty đối địch là công ty Future tính kế, lúc tôi đang chuẩn bị giao đơn hàng cho Độc Lập thì đột nhiên ông ta lại đến phân xưởng của tôi với vẻ mặt đắc ý.


Tổng giám đốc Future luôn muốn mượn cơ hội công kích phân xưởng của tôi để thu mua lại, có lẽ trong chuyện lần này, tổng giám đốc Future ít nhiều cũng đã nhúng tay vào.

“Tin tức của tổng giám đốc Thái sao lại tốt như vậy?” Tôi khoanh tay châm chọc nhìn tổng giám đốc Thái.

ổng giám đốc Thái nghe tôi nói vậy thì trên mặt hơi bối rối một chút, nhưng sau đó lại tức giận quay sang nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô là con gái cưng của nhà họ Nguyễn thì tôi sẽ sợ cô.

Kinh doanh quan trọng nhất là năng lực, cô cảm thấy chỉ cần dựa vào nhà họ Nguyễn để kinh doanh là xong rồi sao? Thật buồn cười.”
Cái này người ta gọi là ăn nho không được thì lập tức chế nho chua.

“Thật buồn cười, chẳng lẽ một người luôn dùng những thủ đoạn đen tối như tổng giám đốc Thái lại có thể trở thành một người kinh doanh tốt sao? Hay là ông thật sự là một người kinh doanh rất có năng lực?” Tôi giễu cợt nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tổng giám đốc Thái.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô cũng không cần giả bộ làm gì.

Khi cô không chống đỡ cái phân xưởng của mình được nữa thì sớm bán nó cho tôi đi, giá cả có thể thương lượng.

Tổng giám đốc Thái kiêu căng nói với với tôi.

Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn tổng giám đốc Thái, miệng nâng lên ra lệnh cho công nhân phía sau: “Vẫn còn chần chừ gì nữa, còn không nhanh chất hàng lên xe để cho tổng giám đốc Thái nhìn kĩ một chút, bản lĩnh của chúng ta còn hơn thể nữa.” “Quần áo của cô… còn chưa nhuộm màu mà, làm sao có thể đưa xuất hàng được chứ?”
Tổng giám đốc Thái nhìn công nhân vận chuyển hàng, sợ đến nỗi tròng mắt muốn rơi tọt ra ngoài.

“Nhuộm màu? Làm sao tổng giám đốc Thái biết thùng nhuộm màu của chúng tôi xảy ra vấn đề thế?” Tôi giả vờ ngạc nhiên nhìn tổng giám đốc Thái rồi tỏ vẻ không hiểu hỏi.

Đột nhiên sắc mặt của tổng giám đốc Thái thay đổi, ông ta nheo đôi mắt của mình lại.

Sau khi nhìn thấy quần áo của tôi không có gì không ổn thì tức giận nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, xem như cô lợi hại, chúng ta đi.”
Ông ta vô cùng xấu hổ nói với vệ sĩ sau lưng mình, lập tức dẫn người rời đi.

Sau khi nhìn thấy tổng giám đốc Thái đã rời đi, tôi nhịn không được vỗ tay cười lạnh một tiếng rồi cho người gửi đồ ra bến tàu.

Rốt cuộc đơn hàng này của Độc Lập cũng đã thuận lợi hoàn thành rồi.

Nhưng mà tôi còn một việc muốn làm.

“Đang đợi điện thoại sao?” Tôi đi đến bên cạnh Diệu Hoa, nhìn điện thoại trong tay cô ấy rồi chậm rãi nói.

“Cậu…” Diệu Hoa thấy tôi xuất hiện, bỗng nhiên trợn to mắt, vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi nhìn tôi.

Cô ấy sẽ ngạc nhiên khi thấy tôi, dù sao thì tôi cũng vào bằng chìa khóa của cô ấy mà.


Chiếc chìa khóa này là trước đây tôi đã dùng, cũng là chiếc mà trước đây Diệu Hoa đã đưa cho tôi.

“Thấy mình nên rất ngạc nhiên sao?” Tôi đặt chìa khóa lên bàn, ngồi xuống đối diện với Diệu Hoa.

“Bảo Nhi… không phải cậu… đang đi giao hàng sao?” “Hàng hóa có xảy ra vấn đề gì không?” Diệu Hoa vừa mới nói xong thì lại tiếp tục hỏi.

Tôi ôm ngực, lười biếng nhìn Diệu Hoa rồi cười nhẹ: “Cậu cảm thấy hàng hóa sẽ xảy ra chuyện gì?” “Không… mình chỉ là… lo hàng hóa sẽ xảy ra chuyện gì thôi.” Dường như bị lời nói của tôi kích thích, đột nhiên Diệu Hoa hơi hốt hoảng giải thích với tôi.

“Diệu Hoa, thật ra mình vẫn luôn chờ cậu quay đầu lại”
Tôi nhìn Diệu Hoa, thở dài một hơi.

Tôi vẫn chưa tin người bạn thân nhất của mình sẽ làm ra chuyện phản bội này.

Nhưng mà đó là do tôi nghĩ, còn hiện thực thì luôn tàn khốc như vậy.

“Bảo Nhi… cậu nói gì vậy?” Diệu Hoa khẩn trương nhìn tôi, gương mặt cứng ngắt đến khó coi.

“Tại sao lại muốn giúp Nguyễn Mỹ hủy hoại mình? Tại sao lại muốn giúp cho tập đoàn Future phá hoại lần hợp tác của mình với Độc Lập?” Tôi nhìn Diệu Hoa chằm chằm, ánh mắt sắc bén phóng thắng vào cô ấy.

Bị tôi ép như vậy, bàn tay Diệu Hoa lạnh toát, cô ấy không dám nói lời nào mà chỉ cúi đầu cắn chặt môi.

Khuôn mặt xinh đẹp kia chợt lóe lên những cảm xúc mà tôi thực sự không thể hiểu nổi.

“Nói đi chứ.”
Mặt tôi sầm xuống, lạnh lùng nói.

“Cậu muốn mình nói gì?” Hồi lâu sao, Diệu Hoa mới nâng mắt lên nhìn tôi.

Ánh mắt tôi dừng trên khuôn mặt bi thương lại mang theo sự thù hận của Diệu Hoa, lạnh nhạt nói: “Diệu Hoa, mình vẫn luôn xem cậu là người bạn thân nhất của mình.

Bất kỳ kẻ nào cũng có thể phản bội mình, nhưng mà mình không bao giờ tin cậu lại làm thế.”
Tôi cười khẩy một tiếng, quay sang nói với Diệu Hoa.

Nhưng mà tôi vẫn tự tin như vậy, để rồi cuối cùng bị người ta mạnh mẽ tát một cái, để tôi biết những suy nghĩ trước đây của mình ngây thơ như thế nào.

“Cậu cho rằng những việc này là do mình bằng lòng làm sao?”.