Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 203





“Cái gì? Vậy… chẳng phải là Bảo Nhi không nhận ra tôi nữa u?” Trịnh Phương Thảo hoảng hốt kêu lên, đôi mắt lại bắt đầu ngan lệ.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trịnh Phương Thảo thì trong lòng tôi cảm thấy hơi bí bách, rất khó chịu.

“Dì… đừng khóc mà.” Tôi bất giác giơ tay ra sở vào khóe mắt của Trịnh Phương Thảo.

Trịnh Phương Thảo bị động tác này của tôi làm cho lệ chảy thành hàng.

“Bảo Nhi, là mẹ đây mà? Mẹ là mẹ của con đây.” Trịnh Phương Thảo năm lấy tay tôi, khẩn thiết nhìn tôi và nói.
Mẹ…
Tôi ngơ ngác nhìn Trịnh Phương Thảo, trong ngực bị bao phủ bởi một cảm giác khó nói nên lời.

“Mẹ.” Tôi mở miệng gọi tiếng “mẹ” một cách rất thuần thục.

“Bảo Nhi, con của mẹ.

Suốt mấy năm nay… con đã chịu khổ nhiều rồi, con của mẹ.” Trịnh Phương Thảo kích động ôm chầm lấy tôi, sau đó thì bị Nguyễn Trung Quân đưa đi.

Nguyễn Trung Quân là một người đàn ông chững chạc trưởng thành, vẻ ngoài rất khôi ngô.

Tuy tuổi tác không còn trẻ nữa nhưng vẫn không tổn hại đến khuôn mặt tuấn mĩ của ông.

Khi nhìn thấy tôi, ông cũng có vẻ hơi kích động không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ thở dài một hơi và nói: “Về rồi thì tốt, chúng ta về nhà trước đã.” “Đi thôi.”
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo, cảm thấy hơi mông lung quay đầu nhìn Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ chỉ ôm lấy eo tôi và ôn nhu nói: “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ chúng ta phải về nhà rồi.” “Vâng.”
Nhà.

Chữ “nhà” này rất tươi đẹp, rất ấm áp.

… “Mẹ ơi.” Lúc tôi tỉnh dậy thì xe đã chạy đen nhà họ Nguyễn.

Biệt thự nhà họ Nguyễn vô cùng lớn, còn lớn hơn cả nhà họ Trần.

Trần Thanh Vũ nằm tay tôi, vừa mới đi đến cống thì tôi đã nhìn thấy một cậu nhóc mập ú đang chạy nhào về phía tôi.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, tôi bất giác ngồi xổm người xuống ôm lấy cậu bé.

“Mẹ..


mẹ ơi… Bánh Gạo nhớ mẹ quá, sao mẹ đi lâu đến vậy mà vẫn không chịu quay về.

Bố… nói là mẹ đã đi du lịch ở một nơi rất xa.

Bánh Gạo ngoan lắm, ngày nào cũng đợi mẹ về nhà” Bánh Gạo ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ long lanh cứ nhìn vào tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt xinh xắn của Bánh Gạo, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.

“Mẹ… về rồi đây.” “Mẹ ơi… Bánh Gạo nhớ mẹ lắm.” Bánh Gạo cọ đầu vào trong ngực tôi, vô cùng ấm áp.

Cơ thể mang theo mùi sữa của thằng bé cũng không khỏi khiến tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều.

“Mẹ mệt rồi, qua chỗ bố nè.”
Trần Thanh Vũ ôm Bánh Gạo đang cọ đầu trong ngực tôi qua, nghiêm túc nói.

Nhưng mà… Bánh Gạo cứ mãi ôm chặt lấy tôi, không chịu buông tay.

Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, giơ tay định đánh Bánh Gạo.

Tôi lập tức ôm Bánh Gạo vào trong người, bất mãn nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh làm gì đấy?”
“Huỳnh Bảo Nhi, anh quan trọng hơn hay nó quan trọng hơn?” Trần Thanh Vũ không vui nhìn tôi, chỉ vào Bánh Gạo đang được tôi ôm trong người và nói.

“Trần Thanh Vũ, anh mấy tuổi rồi?” Tôi lè lưỡi với Trần Thanh Vũ, hơi bất lực nói.

“Me ơi, lúc nào bồ cũng trẻ con như vậy đấy.

Chúng ta mặc kệ bố đi, mình đi ăn cơm nhé, bà ngoại làm nhiều món ngon lắm.”
Bánh Gạo cất giọng nói trong trẻo và nắm lấy tay tôi, thằng bé cũng không quên nói móc Trần Thanh Vũ vài câu.

Nghe thấy những lời nói dễ thương như vậy của Bánh Gạo, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có một đứa con… cũng thật sự khá là thú vị đấy chứ.

Trong bữa cơm, Trần Thanh Vũ cứ mãi sầm mặt xuống, giống như có ai đó nợ anh hết mấy chục tỉ vậy.

Tôi không nhịn được bật cười bởi vẻ mặt này của Trần Thanh Vũ.

Ăn cơm xong, Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, đại khái thì cũng giống với những chuyện mà Trần Thanh Vũ đã nói.

Tôi dần dần chấp nhận sự thật rằng mình đã là mẹ của một đứa trẻ, chấp nhận rằng mình đã không còn là một thiếu nữ mười bảy tuổi nữa mà đã hai mươi tám tuổi rồi.


Bánh Gạo là một đứa bé rất ngoan, thằng bé cứ mãi quấn lấy tôi, tôi cũng rất thích ôm tháng bé giống như có một sự liên kết giữa huyết mạch tình thân.

“Mẹ ơi… Bánh Gạo muốn uống sữa.”
Lúc tôi giúp Bánh Gạo tắm rửa rồi dỗ thằng bé đi ngủ thì bỗng nhiên Bánh Gạo nằm lấy vạt áo của tôi, đôi mắt phượng ngấn lệ nhìn tôi trông rất đáng thương.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Bánh Gạo, tôi không khỏi mềm lòng nhưng cũng ngờ vực nói: “Bánh Gạo muốn uống sữa bò à? Bây giờ mẹ đi lấy cho nhé.”
“Không phải sữa bò, Bánh Gạo muốn uống sữa của mẹ cơ.” Am!
Lời nói của thằng bé đã kích thích từng tế bào thần kinh trong não tôi, cả người tôi nóng hừng hực chẳng nói ra được một câu nào.

Bánh Gạo bò xuống giường, bĩu đôi môi xinh xắn lên áp sát vào lồng ngực tôi.

Tôi bị giật mình bởi hành động bất ngờ của Bánh Gạo, định đẩy Bánh Gạo ra nhưng lúc này lại có một đôi tay khác nhấc cá người Bánh Gạo lên.

“Thằng nhóc thổi tha, cút đi chỗ khác cho bố.

Âm thanh trầm thấp của Trần Thanh Vũ vang lên trên đỉnh đầu tôi, tôi vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy sắc mặt u ám của Trần Thanh Vũ, anh nhấc lấy cơ thể của Bánh Gạo.

Nhìn thấy động tác của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được mở miệng nói: “Trần Thanh Vũ, anh làm gi đấy? Mau bó Bánh Gạo xuống đi.” “Mẹ ơi, bổ là đồ xấu xa, bố ăn hiếp Bánh Gạo.”
Bánh Gạo lắc lắc cơ thể mập mạp, tủi thân lên tiếng mách tôi.

Tôi ôm Bánh Gạo vào trong người, cảnh giác nhìn gương mặt khôi ngô tối đen của Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, sao anh phải dùng đen những hành động thô lỗ đến như vậy chứ, nó vẫn còn là một đứa trẻ mà” “Huỳnh Bảo Nhi, em không biết thằng nhóc quỷ này càng lớn càng hỗn láo thể nào đâu.

Nó dám chạm vào ngực em, anh phải dạy nó một bài học mới được.”
Ảnh mắt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ nhìn Bánh Gạo chẩm chằm, không vui nói.

Tôi nghe xong, cảm giác cả cơ thể nóng bừng bừng, tại sao Trần Thanh Vũ có thể nói ra những lời xấu hổ như thế trước mặt Bánh Gạo được chứ? “Anh ra ngoài đi, đêm nay em muốn ngủ với Bánh Gạo.” Tôi cổ kìm nén cơn run rẩy trong lòng, không nhịn được nói với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ mím đôi môi mỏng lại, nheo cặp mắt lạnh lẽo nhin chắm chăm vào mắt tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn ngủ cùng với người đàn ông khác ư?”
Cái gì mà người đàn ông khác chứ? Đứa bé này chẳng phải là con trai của tôi hay sao? “Anh mà còn như vậy nữa là em mặc kệ anh luôn đấy” Tôi nhấn nhịn, buông lời uy hiếp Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ nghe vậy, nhìn dáng vẻ của anh dường như có hơi nổi nóng, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng của Trần Thanh Vũ, tôi có chút không nhịn được muốn đuổi theo nhưng nghĩ lại rồi thôi.

Hiện giờ Trần Thanh Vũ đối xứ với tôi rất tốt, trước khi là tôi theo đuổi anh, bây giờ cuối cùng anh cũng đối xử dịu dàng với tôi đến như vậy, tôi rất vui.

“Bảo Nhi… nhất định cậu phải hạnh phúc đẩy… có biết chưa?” “Huỳnh Bảo Nhi, cô tưởng rằng cứ như vậy là xong hết rồi hay sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có mà mơ.


Tôi phải khiến cho cô và Trần Thanh Vũ sống không bằng chết.” “Huỳnh Bảo Nhi, cái con tiện nhân này.

Cô hủy hoại mọi thứ của tôi, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

Cô đợi đó cho tôi, sẽ có một ngày tôi khiến cô phải quỳ xuống trước mặt tôi, cúi đầu lạy tôi…”
“Huỳnh Bảo Nhi..

Huỳnh Bảo Nhi…”
Nhiều âm thanh quá nhiều quá…
Có những âm thanh mang theo sự bi thương và chúc phúc, cũng có những âm thanh căm hận và nham hiểm.

Âm thanh của những người đó xen lẫn vào nhau trong đầu của tôi, khiến tôi đau đớn không tài nào chịu được.

“Huỳnh Bảo Nhi… Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?
Chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.”
Trần Thanh Vũ… là giọng nói của Trần Thanh Vũ… “Mẹ ơi… mẹ sao vậy? Mẹ ơi…”
Là giọng nói của Bánh Gạo…
Bánh Gạo đang gọi tôi u? “Thanh Vũ, Báo Nhi bị làm sao thể này? Chẳng phải hôm qua vẫn còn tốt hay sao?” “Con cũng không biết, con đã kêu Trần Danh đi gọi Lê Hoàng Long đến đây rồi.” “Đau… đau quá…”
Tôi ôm đầu không ngừng hét lên.

Đầu tôi đau quá.

Tôi nhìn thấy gương mặt của rất nhiều người, có Trần Thanh Kiên, Lê Minh Quang, Mỹ, Trương Mỹ Phân… còn có cả Huỳnh Sang và Huỳnh Rất nhiều, bọn họ đang mang vẻ mặt căm phẫn nhìn tôi giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Ai đến cứu tôi với… “Huỳnh Bảo Nhi, nghe lời nào.

Hãy bình tĩnh lại! Anh là Trần Thanh Vũ, là Trần Thanh Vũ mà em yêu nhất đây.”
Âm thanh trầm thấp ôn nhu này giống như một loại ma lực nào đấy, dần dần bình ổn lại cơn đau của Tôi đầu, thấy khuôn mặt của Trần Thanh Vũ từ trong đám tóc rối bời.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi chăm chú, anh vươn tay nhẹ nhàng vén tóc của tôi ra.

“Huỳnh Báo Nhi, anh là Trần Thanh Vũ.

Em có thấy chưa?
Đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ gì cả.” “Đầu… rất Tôi tựa vào lòng ngực của Trần Thanh Vũ, thân nói.

“Không đau.

Có anh ở đây, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Ngón tay của Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của tôi, cuối cùng nơi huyệt thái dương còn đang đau đớn cũng dần dần bình ổn lại.

Tôi nhìn gương mặt của Trần Thanh Vũ, không kìm được mắt lại.

Không lâu sau thì có người bước đến, tôi không mở mắt ra nhìn, chắc có lẽ là bác sĩ.

“Bác sĩ Long, Bảo Nhi sao rồi? Tại sao đột nhiên lại đau đầu vậy?”
“Chắc là do kí ức chịu phải sự kích thích, lát nữa chúng ta đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra kỹ hơn đi.” “Được.”
Kí ức ư? Tôi có thể nhớ lại toàn bộ mọi việc ư?

Sau khi tôi ổn định lại cảm xúc, Trần Thanh Vũ khỏi tôi dù chỉ một bước, anh vẫn luôn ở bên cạnh Ba giờ chiều, Trần Thanh Vũ đưa tôi đến bệnh Kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ đều khá ổn định.

Sở dĩ tôi xảy ra phản ứng kịch liệt đen như vậy, chắc là bởi vì về đến thành phổ rồi tiếp xúc với nhiều người hoặc nhiều vật rất thân thiết trước kia nên dẫn đến việc kích thích thần kinh ở não bộ, khơi lên những kí ức năm ẩn giấu nơi sâu thẩm.

Tôi hỏi Lê Hoàng Long rằng tôi có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia hay không.

Anh ta nói, chuyện về kí ức phải dựa vào bản thân tôi.

Trần Thanh Vũ an ủi nói với tôi rằng cứ từ từ, một ngày nào đó kí ức sẽ quay trở lại mà thôi.

Sau sự việc lần này, Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân vô cùng lo lắng cho tôi.

Ngày nào bọn họ cũng trông chừng tôi, không cho tôi ra ngoài, cứ phải trông coi tôi mới được.

Cũng may tôi có Bánh Gạo ở bên cạnh nên cũng không đến nỗi nhàm chán.

Trịnh Phương Thảo nói tôi là một nhà thiết kế rất tài giỏi, trước đây có mở một văn phòng và còn giành được giải thưởng lớn từ bên Pháp, bà đưa cho tôi xem những tác phẩm trước đây của tôi.

Tôi nhìn những bản thiết kế đó nhưng lại chẳng có bất kì cảm hứng nào.

Trinh Phương Thảo kêu tôi rảnh rỗi thì hãy vẽ này vẽ nọ, tôi cầm lấy bút vẽ nhưng trong đầu chẳng có một chút ý tưởng nào hết.

Tôi nhìn những bức vẽ kia, cứ giống như đang nhìn tác phẩm của người khác vậy, tôi hoàn toàn không nhớ được rằng mình có thể vẽ ra những bản thiết kế đẹp đến thế kia.

“Những bản thiết kế này đều là do con vẽ à?”
Trịnh Phương Thảo đưa từng bức vẽ ra cho tôi xem.

Tôi nhìn những bản thiết kế đẹp đẽ tinh tế ấy thì cả người cứng đờ chẳng nói lên được một câu nào.

“Đúng vậy, mấy bản thiết kế này đều là tác phẩm của con.

Con không những biết thiết kế mà còn biết quản lý công ty nữa.

Trước đây tập đoàn Trần Thăng là do con chống đỡ đấy.

Bảo Nhi, con rất tài giỏi, là đứa con gái mà mẹ luôn tự hào.”
Trịnh Phương Thảo vuốt tóc tôi, ánh mắt hiền từ nói với tôi.

Cảm giác mà Trịnh Phương Thảo mang đến cho tôi rất ấm áp, tôi không khỏi muốn gần gũi hơn với bà, có lẽ đây chính là quan hệ ruột thịt ấy nhi? “Con muốn… yên tĩnh một lát.”
Tôi năm lấy bản thiết kế trong tay rồi nói với Trịnh Phương Thảo.

“Ừ, nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng có ép buộc bản thân gắt gao quá.

Mẹ tin là nhất định con sẽ có thể vực dậy được.” Sau khi Trịnh Phương Thảo rời khỏi, tôi cầm lấy bản thiết kế ấy rồi ngây người ra.

- ---------------------------.