Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 221





Phan Huỳnh Đức không quan tâm đến vẻ mặt của tôi, cố chấp kẻo tôi về phía cái máy gắp thủ bóng.

Tôi không ngờ rằng Phan Huỳnh Đức lại còn biết những thứ này
Kỹ năng gắp thú bông của Phan Huỳnh Đức rất tốt, chắng mấy chốc anh ta đã gặp được nhiều thủ bông và ném cho tôi.

Ông chủ bày ra vẻ mặt cay củ, như muốn yêu cầu Phan Huỳnh Đức rời khỏi cửa hàng của mình.

Sau khi chơi đùa ở đó một lúc, Phan Huỳnh Đức đưa tôi đi chơi những thứ khác.

Đã lâu rồi tôi mới có được niềm vui như vậy, và tôi không thể không mim cười khi nhìn Phan Huỳnh Đức cầm súng lục và chơi bắn súng.

Kỹ thuật bắn súng của Phan Huỳnh Đức rất chuẩn xác, anh đã bắn trúng tất cả các quả bóng bay.

Tôi đã nhận được rất nhiều phần thưởng, tôi cầm những phần thưởng đó lên và nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ bạc của Phan Huỳnh
Đức qua tấm màn che màu đen, trái tim tôi khẽ rung động.

Có lẽ, đúng như những gì Phan Huỳnh Đức đã nói, tôi có thể sống tốt với Phan Huỳnh Đức, một cuộc sống bình yên như bao người khác.

“Hôm nay em có vui không?” Phan Huỳnh Đức thấy tôi vui vẻ, đưa tay ra âu yếm ôm eo tôi.

Đối với sự thân mật đột ngột của Phan Huỳnh Đức, thực ra tôi vẫn có chút khó chịu.

Tôi khẽ văn người, tránh né bàn tay của Phan Huỳnh Đức, nhưng Phan Huỳnh Đức lại nhéo mạnh vào eo tôi, đôi mắt xanh lục lạnh lùng lộ ra vẻ mờ ảo dị thường trong màn đêm lờ mờ.

Anh ta hơi nheo mắt lại, có chút ẩn ý nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em nên làm quen đi.”
Cơ thể tôi đột nhiên run lên vì những lời này của Phan Huỳnh
Đức.

Tôi bị Phan Huỳnh Đức kéo đen bên cạnh chiếc xe đang đậu, khi anh ta định đưa tôi vào trong xe, lúc này tôi đã nhìn thấy Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ.

Không ngờ lại gặp Trần Thanh Vũ ở chỗ này?
Những giải thưởng vốn năm trong tay tôi cũng bị tuột xuống ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ.

Phan Huỳnh Đức liếc nhìn tôi, cúi xuống nhặt tất cả giải thưởng trên mặt đất và đưa cho tôi.

Tôi cần môi không nói gì.

“Hôm nay trong anh Đức thật hào hứng nhỉ.” Rõ ràng Trần Thanh Vũ đã nhìn thấy tôi và Phan Huỳnh Đức.

Anh ấy ôm lấy Nguyễn Mỹ, đi về phía Phan Huỳnh Đức và tôi, còn nhìn Phan Huỳnh Đức một cách chế giễu.


Phan Huỳnh Đức chỉ liếc nhìn Trần Thanh Vũ, và nói đầy ẩn ý: “Tổng giám đốc Vũ cũng vậy.

Đưa vợ đến những nơi vui chơi giải trí này thật không giống phong cách của anh.” “Bánh Gạo muốn qua đây chơi nên tôi đưa nó qua thôi” Trần Thanh Vũ thờ ơ giải thích.

Khi nghe thấy hai từ Bánh Gạo, tôi nở một nụ cười gượng gạo, cụp mất xuống, nhẹ nhàng kéo tay Phan Huỳnh Đức.

Tôi không muốn đối mặt với Trần Thanh Vũ nữa.

Mỗi khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ, trái tim của tôi đều như bị ngàn mũi kim đâm vào, rất đau.

Thực sự rất rất đau.

Bây giờ, tôi chỉ muốn tránh xa Trần Thanh Vũ.

“Người phụ nữ của tôi có chút không thoải mái, vì vậy tôi sẽ không làm phiền hai vị nữa.”
Phan Huỳnh Đức cau mày liếc nhìn tôi, sau khi nói với Trần Thanh Vũ, anh ta ôm tôi và lên xe.

Sau khi cửa xe đóng lại, toàn thân tôi cứng đờ, hai mắt trống rồng nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyên Mỹ đang rời đi.

Trần Thanh Vũ, tại sao chúng ta lại như thể này? Rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng sao lại như xa tận chân trời vậy.

“Huỳnh Bảo Nhi, em cũng nên từ bỏ đi.”
Giọng nói trầm ấm của Phan Huỳnh Đức vang lên bên tai tôi, tôi bị lời nói của Phan Huỳnh Đức kích thích, cả người cứng đờ.

Tôi dùng sức năm chặt tay, đôi mắt hơi rủ xuống.

Đúng… tôi thực sự… nên từ bỏ đoạn tình cảm này, tôi thực sự nên từ bỏ đoạn ký ức này.

“Vân Hạ, tình hình của cô gần đây càng ngày càng tệ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết một chút đi” Sau khi bất ngờ gặp Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ ở chợ đêm, tâm trạng của tôi dao động rất nhiều.

Tôi cổ thuyết phục bản thân rằng tôi sẽ từ bỏ Trần Thanh Vũ.

Tuy nhiên, mỗi khi nhắm mắt lại, bóng dáng của Trần Thanh Vũ vẫn hiện lên trong đầu tôi.

Vũ Khả Hân thấy tinh trạng của tôi như vậy nên cất giọng hỏi.

Cô ấy rất quan tâm đến tôi, tôi biết, nhưng tôi không có cách nào đáp lại những lời của Vũ Khả Hân.

Cho đến khi tôi vô tình xem được tin tức mới nhất vào buổi chiều, tôi biết tin Bánh Gạo mất tích, cả người tôi như muốn sụp đổ.


“Vân Hạ, cô bị sao vậy?” Vũ Khả Hân vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cô ấy hơi hoảng sợ khi nhìn bộ dạng của tôi.

Tôi nắm lấy tay Vũ Khả Hân và mở miệng phát ra âm thanh ah ah.

Vũ Khả Hân không biết tại sao tôi lại kích động như thế, sau đó cô ấy nhìn tờ báo trên tay tôi và giải thích: “Hôm nay tôi cũng nhìn thấy tin tức này.

Tôi nghe nói người nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn đang tìm kiếm đứa nhỏ, không biết rốt cuộc cậu chủ nhỏ của nhà họ Trân đã chạy đi đâu.”
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Không phải Bảnh Gạo vẫn luôn ở nhà họ Trần sao? Tại sao bây giờ lại mất tích?
Tôi loạng choạng quay đầu lại, lập tức chạy lên lầu, tôi muốn tìm Phan Huỳnh Đức, chắc hẳn Phan Huỳnh Đức sẽ có cách tìm được Bảnh Gạo.

“Vân Hạ, đừng chạy nhanh như vậy.”
Vũ Khả Hân kinh ngạc gọi tên tôi ở phía sau.

“Cô tìm ông chủ sao?” Khi tôi chạy đến tâng ba, Victor đang ở bên ngoài canh giữ, anh ta ngạc nhiên khi nhin thấy tôi.

Tôi kích động gật đầu.

Victor mở cửa và mời tôi vào.

Khi tôi bước vào, hình như Phan Huỳnh Đức đang có một cuộc họp từ xa, sau khi nhin thấy tôi, anh ta lập tức tất cuộc họp và đứng dậy đi về phía tôi.

“Làm sao vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?”
Tôi nằm lấy áo của Phan Huỳnh Đức và đưa tờ báo đã bị tôi làm nhàu bét cho anh ta.

Tôi chỉ vào tin tức về việc mất tích của Bánh Gạo, rồi nhìn Phan Huỳnh Đức với vẻ lo lắng.

“Bị phát hiện mất tích vào lúc mười giờ sáng nay.

Người giúp việc đưa cậu bé đi chơi bên ngoài biệt thự, trong lúc không chú ý thì cậu bé đã mất tích, người giúp việc đã bị Trần Thanh Vũ bắt lại điều tra, còn chuyện Bảnh Gạo biến mất như thế nào thì vẫn đang được điều tra.” “Giúp tôi.”
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức khẩn khoản cầu xin, tôi biết rằng Phan Huỳnh Đức chắc chắn sẽ hiểu.

Phan Huỳnh Đức thán nhiên nhìn tôi, bước tới năm lấy cảm của tôi và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, con của em, tôi sẽ giúp em tìm, nhưng bù lại, nếu tôi tìm được đứa nhỏ binh an vô sự thi em phải đồng ý với tôi một điều, kết hôn với tôi, được không?”
Kết hôn với Phan Huỳnh Đức?
Tôi sững sờ nhìn Phan Huỳnh Đức, bất giác siết chặt những ngón tay của mình.

“Tôi có thể giúp em khôi phục thân phận của mình, nhưng nhất định phải kết hôn với tôi.”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi chầm chậm với ảnh mắt như muốn Tôi không biết trả lời Phan Huỳnh Đức như thế nào, nhưng bây thiêu đốt tôi.


giờ, sự an toàn của Bảnh Gạo là điều quan trọng nhất, tôi chỉ có thể sử dụng kế hoãn binh trước và gật đầu.

Tôi nghĩ Phan Huỳnh Đức có lẽ chỉ vì không cam lòng thôi, đúng không? Dù sao thì anh ta chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối, nhưng tôi lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt anh ta, cho nên anh ta mới cổ chap với tôi như vậy, phải không? Sau một thời gian dài, Phan Huỳnh Đức sẽ phát hiện ra tôi chi là một người phụ nữ vô dụng, đến lúc đó sẽ không có hứng thú với tôi nữa.

Nhìn thấy tôi gật đầu, có một tia sáng yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của Phan Huỳnh Đức.

“Huỳnh Bảo Nhi, em không được nuốt lời.

Nếu lần này em dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ khiến em hối hận.”
Nói xong, anh ta bể tôi lên, rồi bắt đầu ra lệnh cho Victor tiến hành lục soát toàn bộ.

Sự biến mất của Bánh Gạo khiến tôi mãi lo lắng.

Cho đến ngày hôm sau, Bánh Gạo vẫn không được tìm thấy.

Trần Thanh Vũ, nhà họ Nguyễn và cả Phan Huỳnh Đức đều bất lực.

Tôi đã rất hoảng sợ.

Nếu Bánh Gạo xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thiết sống nữa.

Vào lúc 3 giờ 30 phút chiều, tôi nhận được một cuộc gọi lạ, bên kia đang nói với một giọng nói đã được thay đổi tần số.

“Huỳnh Bảo Nhi, muốn gặp con trai của cô không?”
Giọng nói đã được thay đổi kia truyền qua tai nghe, với một giọng điệu hơi kỳ quái khiến tôi có chút bất an.

Tôi cắn môi và tạo ra một âm thanh, coi như đang trả lời.

Nếu người đó biết tôi là Huỳnh Bảo Nhi, vậy thi chắc chắn sẽ đó.

biết tình trạng hiện tại của tôi.

giờ 30 phút, đến công viên Đông, nhớ đừng nói với ai, tôi muốn đến một Sau khi nói xong, người đó nhanh chóng cúp điện thoại.

giờ ba mươi? Tôi nhìn vào điện thoại, đã 3 giờ 30 phút, tức là chỉ còn một tiếng nữa.

Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, sau khi sắp xếp một vài tôi buộc hai con dao vào chân, bỏ một chai nước hơi cay vào túi xách rồi đi ra ngoài.

Bây giờ Phan Huỳnh Đức không còn hạn chế tự do của tôi nữa, là tôi muốn đi thì tôi có thể đi bất cứ đâu.

Tôi nói với bảo vệ gác cổng rằng mình muốn ra ngoài một lát sẽ về ngay, bảo vệ không ngăn cản tôi, tôi thở phào một hơi, sốt ruột rời khỏi biệt thự.

Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi bắt một chiếc xe và nói tài xế địa điểm tôi muốn đi.

Tài xế đưa tôi đến công viên phía Đông rồi rời đi.


Khi tôi đến là bốn giờ hai mươi phút.

Tôi đứng ngay trước ngôi nhà kính của công viên phía Đông, khi định nhấc điện thoại di động gọi cho người đó, tôi cảm thấy cổ đau nhói không thể giải thích được, chưa kịp nhìn kẻ tấn công là ai thì tôi đã ngã xuống đất.

“Huỳnh Bảo Nhi, chào mừng cô tới
Khi tôi tỉnh dậy, tôi bị giam trong một căn phòng tối, và có một người đang ngồi cách tôi không xa, cô ta đang tạo ra một âm thanh ma đạm về tôi.

Tôi nheo mắt để nhìn rõ người đó trong sáng mờ ảo.

Nguyễn Mỹ…
Chính Nguyễn Mỹ đã giấu Bánh Gạo, con tiện nhân hèn hạ này…
Tôi vùng vẫy, cố gắng thoát sợi dây, nhưng tôi không thể thoát ra.

Nguyễn Mỹ đứng dậy và bật ngọn đèn màu trắng sáng rực rỡ chiếu vào vị trí mí mắt của tôi, khiến tôi phải nheo mất lại, tôi chưa thích ứng kịp với thứ ánh sáng đột ngột này.

Nguyễn Mỹ bước về phía tôi với một nụ cười mia mai, tiến lên véo cầm tôi, cười ma mị với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, vậy mà cô vẫn còn sống, sao mạng của cô lại lớn thế?” “Phì.” Tôi nhìn khuôn mặt của Nguyễn Mỹ giống hệt minh, nhố một bãi nước bọt vào người cô ta.

Điều sai trái nhất tôi đã làm trong đời là buông tha cho Nguyễn
Mỹ.

Nguyễn Mỹ thực sự không học được một bài học nào cả.

“Chát.” Nguyễn Mỹ tức giận trước hành động của tôi, cô ta giơ tay tát vào mặt tôi một cái.

Tôi hít một hơi đầy đau đớn.

Kể từ khi khuôn mặt tôi được cải thiện, làn da của tôi trở nên rất mỏng manh, và cơn đau dữ dội hơn bình thường.

Nói cách khác, chỉ cần cảm thấy đau một chút, nhưng đối với tôi, nó giống như một vết dao cắt vậy.

“Ö, mặt của cô đã được cải thiện rồi à?” Nguyên Mỹ nhìn bộ dạng của tôi, không nhịn được nở nụ cười.

Tôi trừng mắt oán giận nhìn Nguyễn Mỹ.

Nguyễn Mỹ đưa tay ra và dùng ngón tay cào vào mặt tôi.

“Lê Minh Quang nói với tôi rằng khuôn mặt của cô đã bị phá hủy.

Không ngờ khuôn mặt của cô lại tốt trở lại, Phan Huỳnh Đức hån đã giúp cô đúng không? Huỳnh Bảo Nhi, cô đúng là mạng tốt, tất cả đàn ông đều vây quanh cô.

Nhưng thật tiếc, bây giờ Thanh Vũ là của tôi, bố mẹ của cô cũng là của tôi, tập đoàn Aliba cũng là của tôi, ngay cả đứa con của cô cũng là của tôi.

Huỳnh Bảo Nhi, những thứ cô cướp của tôi, bây giờ đã trở lại trong tay tôi.”
Vô liêm sỉ, tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy..