Sau khi cửa khoang mở ra, ông ngoại bước từ bên trong ra.
Ông chắp hai tay sau lưng, trên mặt ông vẫn không để lộ ra bất kì biểu cảm nào, còn Ngô Huy Khánh thì ngược lại, ông ta sắp không kìm nén được cảm xúc nữa rồi.
“Tại sao ông lại ngăn cản tôi hả?
Tất cả là tại ông nên Phương Thảo mới rời xa tôi, tôi giết ông.” Ngô Huy Khánh giống như sắp điên đến nơi, ông ta chĩa mũi súng về phía ông ngoại.
Nhìn thấy hành động của Ngô Huy Khánh, tôi kinh hãi kêu lên: “Ông ngoại.”
Lúc Ngô Huy Khánh đang chuẩn bị bóp cò súng thì Trần Thanh Vũ xuất hiện, anh di chuyển đến trước mặt Ngô Huy Khánh rất nhanh, sau đó giơ chân đá vào Ngô Huy Khánh một cái, khiến ông ta đau đớn ném khẩu súng lục ra, chuyển sang đánh nhau với Trần Thanh Vũ.
“Trần Thanh Vũ.” Nhìn Trần Thanh Vũ và Ngô Huy Khánh đánh nhau, tôi lo lắng chạy lên ngăn, nhưng lại bị ông ngoại chặn lại.
“Chỗ này cứ giao cho Trần Thanh Vũ xử lý, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã.”
Nhìn thấy dáng vẻ như đã định liệu mọi chuyện từ trước của ông ngoại, tôi đành gật đầu, cùng lên trực thăng ngồi với mẹ Trịnh Phương Thảo,
Tuy nhiên, đúng lúc này Ngô Huy Khánh lại nắm được tay tôi, kéo tôi từ trực thăng xuống.
“Ngô Huy Khánh, ông điên rồi.”
Trịnh Phương Thảo không thể ngờ Ngô Huy Khánh lại làm như vậy, bà kêu lên.
“Phương Thảo, tôi chỉ muốn em gả cho tôi, nhưng mà em lại không muốn vậy, thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngô Huy Khánh, giờ ông đã không còn đường nào để chay nữa rồi, mau thả cô ấy ra.”
Nét mặt Trần Thanh Vũ ảm đam, trên khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng ấy hiện lên vẻ thù địch.
Đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Trần Thanh Vũ, giờ lại có thể nhìn ngắm gương mặt này của anh thêm lần nữa, khiến lòng tôi có hơi kích động.
Cơ thể Trần Thanh Vũ hoàn toàn khỏe mạnh sao? Thật tốt quá… Trần Thanh Vũ… “Ha ha? Không còn đường trốn thoát sao? Không lẽ cậu nghĩ, Ngô Huy Khánh tôi lại để bản thân rơi vào tay cậu dễ dàng như vậy sao?”
Ngô Huy Khánh cười khẩy, lấy một cái điều khiển từ xa ra, sau khi ông ta ấn nút trên cái điều khiển đó, tôi nhìn thấy phía trên biệt thự xuất hiện một cái máy bay loại nhỏ.
“Ngô Huy Khánh, cậu đừng có một mực không chịu giác ngộ như vậy, đừng ép tôi phải hạ sát thủ với cậu.” Ông ngoại nhìn Ngô Huy Khánh bằng ánh mắt vô cùng sắc bén, ánh mắt ấy có thể khiến con người ta không rét mà run.
Nhưng Ngô Huy Khánh lại đáp trả ông ngoại bằng vẻ mặt khinh thường, châm chọc nói: “Ông Khang à, năm đó nếu không phải do ông giở trò, thì bây giờ Phương Thảo đã thành Vợ của tôi rồi, hai người chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau và cùng nhau sinh ra những đứa con, nhưng tất cả đều tại ông, tại nhà họ Trịnh các người mà ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
“Năm đó là tại cậu gieo gió gặp bão, là tại cậu không coi trọng con bé.”
Ông ngoại lạnh mặt, buồn bực nhìn Ngô Huy Khánh.
“Tốt nhất là mấy người đừng có làm gì hết, nếu không, tôi sẽ giết chết Huỳnh Bảo Nhi.” Nét mặt Ngô Huy Khánh trở nên u ám, ông ta hét lên.
“Ngô Huy Khánh, tôi van xin ông, ông làm ơn thả con gái tôi ra đi, chỉ cần tôi đi theo ông là được chứ gì, tôi sẽ kết hôn với ông, tôi cũng sẽ ly hôn với Trung Quân, chỉ cần ông thả Bảo Nhi ra thôi.”
“Mẹ.” Thấy mẹ bất lực khóc thút thít, tôi không kim được kêu lên.
Sao tôi có thể để mẹ chịu ủy khuất như vậy chứ? Nếu bổ tôi mà nghe thấy những lời này, chắc chắn ông sẽ đau lòng lắm.
“Nhưng mà, em đã lừa tôi hết lần này tới lần khác, tôi sẽ không tin những lời em nói nữa đâu Thảo à, giờ tôi sẽ đưa con nhỏ này tới biệt thự bên Thụy Điển, nếu em thật sự muốn ở bên tôi thì hãy tự mình đến Thụy Điển tìm tôi.
Tôi sẽ cho em thời gian là một tháng, em phải giết chết Nguyễn Trung Quân, nếu em không đồng ý, tôi sẽ giết chết con gái em.”
Ngô Huy Khánh thật sự quá độc ác, sao ông ta có thể đưa ra một điều kiện như vậy…
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, cố tìm cơ hội thích hợp, đợi khi Ngô Huy Khánh đưa tôi lên trực thăng, tôi không kịp nghĩ gì nhiều, trực tiếp nhe răng ra cản vào cánh tay ông ta.
“A.” Có lẽ Ngô Huy Khánh không ngờ tôi sẽ làm như vậy, ông ta kêu lên, dùng sức đẩy tôi ra.
“Bảo Nhi.” “Bảo Nhi.”
Với cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng, Ngô Huy Khánh lập tức giơ chiếc súng lục lên, nhắm thẳng vào tôi rồi bóp cò.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy nét mặt khiếp sợ đến cực điểm của Trần Thanh Vũ, và cả bộ dạng như sắp ngất của mẹ Trịnh Phương Thảo.
Tôi có cảm giác, cơ thể của mình, đang ngã xuống với tốc độ rất nhanh…
Lạnh quá..
Đúng rồi, chỗ này gần một vách núi sâu đến trăm thước, nếu ngã xuống từ đây, chắc chắn là sẽ chết ngay tại chỗ?
Trần Thanh V… “Huỳnh Bảo Nhi.” Khi tôi sắp ngã xuống thì một đôi tay rắn chắn đã kịp thời ôm lấy tôi.
“Trần Thanh Vũ…” Tôi ngua đầu, thấy anh đang nằm chặt cánh tay tôi, không để tôi rơi xuống.
“Giữ chặt anh, anh sẽ kéo em lên bây giờ đây” Trần Thanh Vũ cố hết sức kéo tôi lên, đầu anh cháy đầy mồ hôi lạnh.
Tôi bị Ngô Huy Khánh bản trúng ngực, máu tươi chảy ra không ít, toàn thân đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Tôi quyến luyến nhìn từng đường nét ngũ quan trên mặt Trần Thanh Vũ, mở miệng ho khan nói: “Trần Thanh Vũ… Anh hãy nhớ… Chăm sóc Bánh Gạo và bố mẹ, cả ông ngoại nữa… Và anh nữa, phải chăm sóc mọi người và chăm sóc mình thật tốt… Biết không hả?” “Em đang nói bậy cái gì đó? Em nghe cho rõ đây, em sẽ không sao hết, em không được buông tay, anh sẽ kéo em lên ngay đây.”
Cả cơ thể bị treo lơ lửng giữa không trung, sức nặng cơ thể rất lớn, mọi thứ trước mắt tôi dần trở nên mơ hồ.
Tôi cắn môi, nhìn từng đường nét đẹp như được điêu khắc trên khuôn mặt anh, đây là người đàn ông mà tôi dùng cả đời để yêu, anh ấy lúc nào cũng mê người như vậy.
“Trần Thanh Vũ, em yêu anh.
Tôi dùng sức gỡ tay Trần Thanh Vũ ra, cơ thể rơi xuống rất nhanh.
“Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ phát ra tiếng thét chói tai, tiếng hét của anh văng vẳng bên tai tôi.
Trần Thanh Vũ, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ chọn yêu anh, nhất định là vậy… “Thanh Vũ, tôi tới rồi.” Trong nhà ăn hẻo lánh, tôi mặc một chiếc váy dài hình lưỡi liềm, kích động, hưng phấn nhìn Trần Thanh Vũ.
Tuy tôi đã gả cho anh được ba ngày rồi, nhưng đến giờ anh vẫn chưa cười với tôi dù chỉ một lần, phải khó khăn lắm mới có dip ra ngoài ăn cơm cùng anh, sao tôi không cao hứng cho được.
“Uống rượu.” Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi một cái, khuôn mặt lạnh lùng kia không hề lộ ra chút cảm xúc nào, anh chỉ vào cốc rượu trước mặt, nói.
Vì tâm trạng đang vui nên tôi không để ý đến cảm xúc nơi đáy mắt anh, lập tức bưng ly rượu lên uống, có vẻ loại rượu này rất mạnh, tôi vừa uống xong đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Thanh Vũ, hình như em hơi chóng mặt.” Tôi chống tay xuống bàn, mơ hồ nhìn anh, nhẹ giọng nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, thực sự xin lỗi.”
Một cái ôm lạnh lẽo bao phủ khắp người tôi, bên tai tôi vang vọng hơi thở dài và tiếng xin lỗi của anh.
Tại sao anh lại nói xin lỗi? Tại sao anh liên tục nói xin lỗi tôi? “Giết cô, giết cô..”
Không… Không phải tôi, người phụ nữ đang cầm con dao nhỏ đó, không phải tô..
Những kí ức đó chẳng khác gì nước thủy triều dâng lên, cứ liên tục ùa vào bộ não tôi, thật sự rất khó chịu, nó khiến cả người tôi như sắp phát điên rồi.
Trần Thanh Vũ… Vì sao lại gạt tôi… Vì sao lại lén lút đưa thận của tôi cho Nguyễn Mỹ..
Có thể coi là do anh cảm thấy áy náy, anh muốn trả ơn người ta, nhưng sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy, tại sao chứ… “Động đậy rồi, phản ứng lại rồi.” “Lập tức đi báo cho cậu chủ.
Ön ào quá..
Có ai đó vẫn đang nói chuyện bên tai tôi, ôn muốn chết mất, tôi mệt quá, giờ tôi chỉ muốn… Ngủ một giấc thật ngon.
Tôi thấy mệt quá, mệt quá đi mất.
Trần Thanh Vũ… Anh gạt tôi, anh gạt tôi… Anh gạt tôi… “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao?”
Khi tôi vừa mở mắt, mọi thứ hiện lên đều trâng xóa, tôi cứ nghĩ rang mình đang ở trên thiên đường, cho đến khi, tôi nhìn thấy đôi mắt u ám quỷ quyệt của Phan Huỳnh Đức.
“Phan.” “Uống miếng nước đi” Phan Huỳnh Đức rót cho tôi một cốc nước, đưa lên miệng tôi.
Sau khi tôi uống xong, ho khan một tiếng, Phan Huỳnh Đức nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn tôi nói: “Có thấy đỡ hơn chưa?” “Đây… là… đầu vậy?” “Nước Anh.” Phan Huỳnh Đức thong thả phun ra hai chữ, nhàn nhạt nhìn tôi nói.
Tôi tới đây bằng cách nào vậy? Tôi nhớ là… Tôi bị Ngô Huy
Khánh bản trúng, sau đó vì không muốn làm liên lụy tới Trần
Thanh Vũ, nên đã gỡ tay anh ra… Rồi sau đó… “Em đã nắm đây nửa năm rồi” Phan Huỳnh Đức nhíu mày, vuốt mặt tôi nói.
“Nửa năm… Đã qua nửa năm rồi sao?” “Em thực sự rất may mắn đầy, khi đó tôi đã xác định được vị trí của Ngô Huy Khánh, vừa tới đã thấy em đang rơi từ trên cao xuống, liền kêu người đi xuống vực sâu tìm em, rồi đưa về đây, chỉ kém một chút nữa thôi, là em xong đời rồi.”
Khi Phan Huỳnh Đức nói những lời này, tôi nghe thấy câu cuối của anh có hơi run rẩy.
“Cảm ơn… anh.”
Phan Huỳnh Đức lại cứu tôi thêm lần nữa, thật sự tôi không biết phải nói thế nào.
“Hãy nghỉ ngơi cho tốt, lần này ngực em bị thương rất nghiêm trọng, có khả năng sẽ để lại di chứng về sau.”
Di chứng.
Tôi chậm rãi cúi đầu nhìn ngực mình, lần trước tôi đã bị thương đúng chỗ này, thật không ngờ được, lần thứ hai cũng bị thương ở chỗ này.
“Tuy em có thể giữ lại được mạng sống, nhưng bác sĩ nói, sau này sẽ có khả năng xảy ra hiện tượng tim đập nhanh, kèm theo từng cơn đau quặn.” “Tôi… biết rồi, có thể sống, đã là tốt lắm rồi.” Tôi bất lực nhắm mắt lại.
“Vì lúc ấy vết thương của em quả nghiêm trọng, nên tôi không đưa em về thủ đô nữa, mà trực kêu người tới xử lý vết thương cho em, rồi bay thẳng một mạch với nước Anh điều trị, cho nên Trần Thanh Vũ và những người khác không hề biết em vẫn còn sống.” “Vậy sao?”
Trần Thanh Vũ…
Nghĩ đến từng mảnh kí ức nhỏ đang hiện lên trong đầu, tôi siết chặt tay thành nắm đầm.
Lời nói khi ấy của Nguyễn Mỹ, tựa như đang xé rách trái tim tôi vậy, thật sự rất khó chịu.
Tôi thật sự… không thể chịu đựng được nữa rồi, thật sự… không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Không cần nghĩ nhiều đầu, hiện giờ em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt là được rồi, biết không hả?” Phan Huỳnh Đức nhíu mày, ra lệnh.
Tôi nhắm mắt lại, bàn tay cứng đờ vẫn tiếp tục siết chặt.
Trần Thanh Vũ, tạm thời chúng ta, không nên gặp mặt nhỉ? Bởi vì tôi thật sự không có ý định gặp anh.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương tôi cảm thấy nhàm chán vô cùng, cũng may Phan Huỳnh Đức đem cho tôi xem rất nhiều thứ thú vị, dần dần, mọi áp lực của tôi cũng tan biến.
“Phan Huỳnh Đức, tôi đã giết người.”
Vào ngày dưỡng thương thứ hai mươi, tinh thần tôi đã tốt lên rất nhiều, tôi nhìn Phan Huỳnh Đức nói.
“Đấy không phải là lỗi của em” Hình như Phan Huỳnh Đức đã biết, anh ta nhíu mày nói.
“Nhưng mà, tôi đã giết cô ta.” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, cười khổ nói.
Tôi đã giết Nguyễn Mỹ, người tôi hận tới tận xương tủy, vẫn là phương thức tàn nhẫn ấy, tôi giết Nguyễn Mỹ trước mặt Bánh Gạo, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Bánh Gạo lại không muốn tôi ôm nó.
Với bộ dạng điên cuồng của tôi khi ấy, nhất định sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đối với Bánh Gạo.
“Đó là tại Ngô Huy Khánh đã bắt đầu thôi miên em, khiến tâm lý em trở nên đen tối.”
Phan Huỳnh Đức bình tĩnh nhìn tôi, giương môi nói.
“Dù thể nào đi nữa, tôi cũng là kẻ giết người rồi.” Ngô Huy Khánh bôi máu tươi ra khắp tay tôi, biến tôi thành một kẻ đáng sợ, khiến tôi chán ghét chính bản thân mình..