Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 325





Lúc Phan Huỳnh Bảo rời đi, anh ấy liếc mắt nhìn Hoàng Khánh Ngân, lãnh đạm ra lệnh: “Trông coi cô chủ cho tốt, em ấy tỉnh thì báo cho tôi biết.”
Toàn thân Hoàng Khánh Ngân cứng đờ, cặp mắt xanh lục kia của Phan Huỳnh Bảo mỗi khi nhìn đều khiến cô ta hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.

Cặp mắt kia giống như nhìn thấu được mọi thứ, tất cả đều bị phơi bày ra trước ánh nhìn ấy khiến người khác vô cùng khiếp sợ.

“Chị, nếu cậu Quân Phi đã bảo chị về trước lo chuyện khác thì chị cứ về đi, có em ở đây trông coi là được rồi” Hoàng Khánh Ngân bình tĩnh lại, điều chỉnh tâm trạng mình một chút rồi nói với Hoàng Song Thư đang ngơ ngác đứng trước cửa phòng bệnh.

Hoàng Song Thư hồi hồn lại, cô quay sang nhìn Hoàng Khánh Ngân, lại nhìn bé Gạo Tẻ trên giường bệnh.

Thật ra cô muốn ở lại chăm sóc cho cô bé, dù sao mọi chuyện cũng là lỗi của cô, nếu không phải cô đột nhiên bị đau bụng thì bé Gạo Tẻ cũng không gặp phải chuyện như thế này.

Hoàng Song Thư nhớ lại ánh mắt lạnh lùng tức giận của Trần Quân Phi khi đó, nó tựa như một con dao sắc nhọn từng nhát từng nhát vung qua người cô vậy.

“Hoàng Khánh Ngân, em cố gắng chăm sóc tốt cho cô chủ nhé, nếu em ấy tính dậy thì nhất định phải gọi điện cho chị đấy.” Hoàng Song Thư vực dậy tinh thần, cô nói với Hoàng Khánh Ngân, rồi lại quay sang nhìn bé Gạo Tẻ năm trên giường, ánh mắt lo lăng không thôi.

“Được, chị cứ yên tâm đi, em sẽ trông nom cô chủ thật tốt mà.” Hoàng Khánh Ngân gật đầu, vẻ mặt thành thật nhìn Hoàng Song Thư, nói.

Nghe được những lời này của Hoàng Khánh Ngân, Hoàng Song Thư đành phải rời khỏi phòng bệnh của bẻ Gạo Tẻ.

Còn Hoàng Khánh Ngân kia, vừa nãy còn mang vẻ mặt dịu dàng, thấy Hoàng Song Thư rời khỏi thì lập tức khoác lên bộ mặt lạnh lùng đáng sợ.

Cô ta nhìn bóng lưng của Hoàng Song Thư, lạnh lùng cười trào phúng, sau đó đóng cửa phòng trông coi bé Gạo Tẻ.

Chỉ cần Trần Quân Phi chán ghét Hoàng Song Thư thì rất nhanh thôi, cô ta sẽ trở thành người bên cạnh chăm sóc riêng cho bé Gạo Tẻ.

Ngày càng xa cách với Trần Quân Phi rồi thì đứa con gái vô dụng như Hoàng Song Thư kia dựa vào cái gì mà tranh giành với cô ta? “Cậu Phi, cậu về rồi ư?”
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi đuổi ra khỏi phòng bệnh thì bèn trở về biệt thự.

Cô định làm mấy món bé Gạo Tẻ thích ăn nhất, sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì thấy Trần Quân Phì đi tới.


Sau khi nhìn thấy anh thì Hoàng Song Thư lập tức tiến đến, ân cần muốn giúp Trần Quân Phi cầm áo, nhưng lại bị anh lạnh lùng đấy ra.

“Đừng chạm vào tôi.” Trần Quân Phi chán ghét liếc nhìn Hoàng Song Thư, đưa áo khoác cho người giúp việc, sau đó lãnh đạm xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư rưng rưng nước mắt.

Cô cô sức siết chặt nắm tay, ánh mắt toát lên vẻ đau khổ khôn cùng.

“Cô Thư, những thứ này chuẩn bị cho cô chủ phải không?” Quản gia lấy đồ ăn mà Hoàng Song Thư chuẩn bị đưa tới, nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của cô thì hói han.

Hoàng Song Thư hồi hồn lại, chật vật lau nước mất rơi trên mặt, cô cúi đầu cầm hộp đựng thức ăn, lúng túng nói với quán gia: “Tôi… để tôi đưa cho.”.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
“Nhưng cậu chủ đã nói qua, cô không cần phải đến đó mà lại đây sửa sang lại vườn hoa” Quản gia khó xử nhìn Hoàng Song Thư.

Thật ra quản gia rất thích cô, dù sao thì Hoàng Song Thư làm việc vô cùng chăm chi, tuy tính tình có hơi yếu đuổi một chút nhưng nhìn chung thì vẫn rất tốt.

Nghe là mệnh lệnh của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư cũng không dám hó hé gì nữa.

Cô cần môi, nhìn quản gia, ánh mất cô đơn trống rỗng: “Tôi biết rồi.”
Lần này bé Gạo Tẻ suýt chết đuối là lỗi của cô, có phải chịu trách nhiệm, Trần Quân Phi đối xử với cô như vậy cũng bình thường thôi.

Cô miễn cưỡng cười, sau đó đi sửa sang lại vườn hoa.

Bé Gạo Tẻ suýt đuối nước cũng không nghiêm trọng lắm, sau khi nghỉ ngơi một tuần thì bắt đầu nghịch ngợm trở lại.

Nhưng trong một tuần qua, cô bé không gặp được Hoàng Song Thư nên không được vui cho làm.

“Em muốn Hoàng Song Thư chăm sóc cho em cơ” Trần Quân Phi ôm cô bé lên, nghe bé Gạo Tẻ nói vậy thì không nhịn được mà cau mày.


“Không được ư? Em thích chị gái xinh đẹp cơ”
“Hoàng Khánh Ngân không tốt à?” Trần Quân Phi nhìn Hoàng Khánh Ngân đang bận rộn cách đó không xa, nói với bé Gạo Tẻ.

Trần Quân Phi cảm thấy Hoàng Khánh Ngân làm việc tỉ mỉ hơn so với Hoàng Song Thư, hơn nữa không có đáng ghét như cô.

Bé Gạo Tẻ nghe vậy thì bĩu môi, bày ra vẻ mặt đáng thương nói: “Không thích, bé Gạo Tẻ không thích chị Hoàng Khánh Ngân, em thích chị Song Thư co.”
Nhìn thấy bé Gạo Tẻ như thế, Trần Quân Phi lắc đầu: “Được rồi, anh sẽ để Hoàng Song Thư tiếp tục chăm sóc em.

Giờ em ngoan ngoãn ăn cơm nhé, ngày mai chúng ta đi Provence.”
“Đi gặp mẹ hả anh?” Nghe nói vậy, hai mắt của cô bé lập tức phát sáng.

“Ừ” Trần Quân Phí gật đầu, vừa định mở miệng thì Trần Thanh Vũ gọi đến, nói rằng hiện ông đang ở sân bay, báo anh kêu người đến đón.

“Bố mẹ trở về rồi sao?” Bé Gạo Tẻ nghe bố nói vậy thì không nhịn được mở to mắt, hỏi.

“Ừ” Trần Quân Phi cũng thấy kỳ lạ, bọn họ dự định đến Provence thăm Trần Thanh Vũ và Huỳnh Báo Nhi, bây giờ hai người họ lại trở về thủ đô.

“Bé Gạo Tẻ cũng muốn đi đón bổ mẹ” Cô bé nôn nóng năm lấy áo của Trần Quân Phi, gấp gáp kêu lên.

Trần Quân Phi bất đắc dĩ nhìn bé Gạo Tẻ, gật đầu nói: “Thôi được rồi” Thấy anh gật đầu, bé Gạo Tẻ vui sướng không thôi, ôm cổ hôn chụt chụt mây phát lên mặt Trần Quân Phi.

Nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của cô bé, Trần Quân Phi nhoẻn miệng cười.

Hoàng Khánh Ngân đứng một bên nhìn thấy Trần Quân Phi mim cười cưng chiều như thế thì trong lòng dâng lên nồi chán ghét.

Nói thật, cô ta vô cùng ghen tị với bé Gạo Tẻ.


Trần Quân Phi đối xử với ai cũng giữ thái độ lạnh lùng, chỉ khi nhìn thấy em gái của mình thì mới thể hiện ra vẻ mặt nuông chiều yêu thương ấy.

Không chỉ Trần Quân Phi, mà ngay cả người đàn ông xuất sắc như Phan Huỳnh Bảo cũng vô cùng yêu thương bé Gạo Tẻ.

“Cô cũng đi theo đi” Trần Quân Phi ôm bé Gạo Tẻ, thấy Hoàng Khánh Ngân củi đầu đứng đó thì ra lệnh.

Hoàng Khánh Ngân hồi hồn lại, lập tức gật đầu nói: “Vâng.”
Sân bay.

Trần Thanh Vũ ôm hông Huỳnh Bảo Nhi xuất hiện ở sân bay.

Tuy đã ở tuổi trung niên nhưng nhan sắc của Trần Thanh Vũ vẫn hấp dẫn không ít người.

Nói gì thì nói, sự quyến rũ của Trần Thanh Vũ không hề phai nhạt theo thời gian, thấy có vài người nhảy mắt ngỏ ý với mình thì ông có hơi chán ghét.

Đôi mắt màu đen liếc nhìn qua, những người phụ nữ kia lập tức cứng đờ, không dám hó hé gì nữa.

Thấy tâm trạng của Trần Thanh Vũ biến hóa như thế Huỳnh Bảo Nhi hơi buồn cười vỗ cơ thể đang căng cứng của ông: “Nhìn không ra nha, giá thị trường của ông xã em vẫn còn đất như vậy? Chừng này tuổi rồi mà vẫn còn có thể hấp dẫn lực chủ ý của mấy cô gái trẻ kia.”
“Bà xã, em đang trêu chọc anh đó hả?” Trần Thanh Vũ nhướng mày, dùng ảnh mắt bình thản nhìn Huỳnh Bảo Nhi.

Huỳnh Bảo Nhi làm bộ vô tội chớp mất một cái, vờ nghe không hiểu: “Em.

đâu có trêu chọc gì anh đâu? Em đang vui vẻ đó chứ, với tư cách là bà xã của anh, thấy ông xã minh được chào đón như vậy thì em cảm thấy vô cùng vinh hạnh đấy.”
“Anh chỉ thích em nhìn anh thôi” Trần Thanh Vũ kề sát lại, thổi hơi vào tai của Huỳnh Bảo Nhi.

Nghe những lời này của Trần Thanh Vũ, hai má của bà không khỏi đỏ lên.

Bà chớp mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Thanh Vũ, niềm ngọt ngào trong lòng tự dưng trỗi dậy.

Dù có qua bao nhiêu năm đi nữa thì loại cảm giác mà Trần Thanh Vũ mang đến cho bà vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào.

Bà luôn bị hấp dẫn bởi kỹ thuật tán tinh này của Trần Thanh Vũ.

“Mẹ ơi.” Lúc Huỳnh Báo Nhi ngấn người nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ thì giọng nói của bé Gạo Tẻ đứng cách đó không xa chợt vang lên.


Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì tỉnh táo lại, nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy được một cô bé vô cùng xinh xắn đang chạy về phía mình.

Nhìn thấy đứa con gái đã lâu không gặp, đôi mắt Huỳnh Bảo Nhi chợt ánh lên vẻ dịu dàng.

Bà ngồi xổm xuống, định ôm lấy bé Gạo Tẻ đang nhào đầu tới thi một cánh tay nhanh hơn ôm lấy cô bé.

“Bé Gạo Tẻ, thân thể mẹ con không tốt, không được phép đùa nghịch, biết chưa hả?” Trần Thanh Vũ nhéo gương mặt của con gái mình, nói với cô bé, Bé Gạo Tẻ vươn tay ôm chặt cổ Trần Thanh Vũ, lanh lảnh nói: “Bố ơi, bé Gạo Tẻ rất nhớ hai người.” Cô bé dụi gương mặt non nớt của mình vào cổ Trần Thanh Vũ.

Thấy dáng vẻ ngây thơ của cô bé, đôi mắt Huỳnh Bảo Nhi hiện lên sự vui sướng: “Bé Gạo Tẻ lại cao lên rồi, xem ra Bánh Gạo chăm sóc con rất tốt nhỉ.”
“Con đã nói rồi mà, không được gọi cái tên này nữa.” Trần Quân Phi cũng theo tới, nghe Huỳnh Bảo Nhi gọi biệt danh hồi nhỏ của mình thì gương mặt tuấn tú chợt đỏ lên, anh nói.

Anh lớn như vậy rồi, không phải như hồi nhỏ thích Huỳnh Bảo Nhi gọi mình như vậy.

“Bánh Gạo cũng ngày càng đẹp trai lên rồi” Huỳnh Bảo Nhi nháy mắt, làm như không nghe thấy lời anh, mim cười nói.

Gương mặt đẹp trai của Trần Quân Phi tối sầm lại, vừa định tức giận thì Huỳnh Báo Nhi đã tiến đến ôm anh.

Cái ôm dịu dàng quen thuộc này không hiểu sao lại khiến trái tim của Trần Quân Phi run lên từng hồi.

Mắt anh hơi cay cay, nhưng lại cổ kìm nén cảm xúc của mình, không thể hiện ra trước mặt Huỳnh Báo Nhi.

“Quân Phi, cảm ơn con đã chăm sóc tốt cho bé Gạo Tẻ nhé.”
Trần Quân Phi nhướng mày nói: “Bé Gạo Tẻ là em gái con, con không chăm sóc thì ai chăm sóc đây?”
Huỳnh Bảo Nhi cười khẽ, còn muốn nói gì đó thì Trần Thanh Vũ đã tiến lên năm tay bà, dịu dàng nói: “Được rồi, ngồi máy bay lâu như vậy, cơ thể em cũng không chịu nổi đầu, còn gì nữa thì về nhà hãy nói.”
Huỳnh Bảo Nhi gật đầu, gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi nhìn Trần Thanh Vũ.

“Mẹ có mệt lầm không a?” Bé Gạo Tẻ nhìn thấy vẻ mỏi mệt của Huỳnh Bảo Nhi thì vô cùng nôn nóng hói.

Huỳnh Bảo Nhi bình tĩnh lại, nhìn cô bé nói: “Hơi hơi thôi.”
“Bé Gạo Tẻ sẽ ngoan, sẽ không làm phiền mẹ đâu” Cô bé chớp mắt một cái, bày ra vẻ mặt ngây thơ nói với Huỳnh Báo Nhi.

Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì nở nụ cười hạnh phúc trên môi..