Có lẽ do sự kiên trì và tình yêu của Điền Thanh Mây dành cho Phan Huỳnh Đức đã mới khiến Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy khổ sở.
“Chị muốn đến thăm anh Đức Điền Thanh Mây dịu dàng nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nói.
Hôm nay Huỳnh Bảo Nhi đến đây chủ yếu là thăm Phan Huỳnh Đức.
Điền Thanh Mây trông coi Phan Huỳnh Đức nhiều năm như vậy mà vẫn kiên trì như trước, tình cảm này Huỳnh Bảo Nhi đều nhìn thấy cả.
Nếu Phan Huỳnh Đức còn sống có lẽ sẽ cảm động trước tình cảm kiên trì của Điền Thanh Mây nhỉ?
Huỳnh Bảo Nhi theo Điền Thanh Mây đi xuống tầng hầm nhìn người bên trong quan tài dung mạo của Phan Huỳnh Đức vẫn còn trẻ trung như trước, Huỳnh Bảo Nhi cười nói: “Giờ chị già như vậy rồi, không biết Phan Huỳnh Đức có nhận ra chị hay không “Nói bậy không à, chị già gì đâu? Hơn nữa, dù cho chị có trở thành gì đi nữa thì chắc chắn anh Đức sẽ nhận ra Điền Thanh Mây khẽ cười nói với Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi vuốt ve gương mặt của Phan Huỳnh Đức trong quan tài băng, nghĩ đến những chuyện đã qua, đôi mắt không kìm được mà rưng rưng nước.
Những giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống quan tài thủy tinh, mang theo nỗi bi thương không nói nên lời.
“Bảo Nhi, chị đừng khổ sở nữa, nếu thấy chị như vậy thì chắc chắn anh Đức cũng không vui vẻ gì đâu.” Điền Thanh Mây tiến đến chạm vào vai Huỳnh Bảo Nhi, nói.
Huỳnh Bảo Nhi cần môi, cổ đè nén cảm xúc của mình, ngồi xuống đất với Điền Thanh Mây.
Sau khi bình phục tâm trạng thì mới nhìn bà ấy nói: “Thanh Mây, chị… chị muốn hỏi em… Những năm qua, em có vui không?”
Mang danh là kết hôn nhưng chỉ là vợ trên danh nghĩa, không có được điều gì cả, chỉ mãi lo trông coi thi thể của Phan Huỳnh Đức, cuộc sống như the, Điền Thanh Mây thật sự vui vẻ ư?
“Ừm, em rất vui.” Điền Thanh Mây nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Huỳnh Bảo Nhi chăm chú nhìn Điền Thanh Mây hồi lâu, sau đỏ lau những vệt nước mắt vương trên má, mím môi nói: “Thật sự vui ư?”
Bạn tốt của bà là Vũ Khả Hân cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, Huỳnh Bảo Nhi cũng yên tâm.
Thế nhưng Điền Thanh Mây vẫn khiến bà đau lòng như vậy, bà muốn Điền Thanh Mây có được hạnh phúc thật sự chứ không phải hạnh phúc hư ảo thể này.
“Bảo Nhi, chị không hiểu tâm trang của em đâu.
Có thể gả cho anh Đức, trở thành vợ anh ấy, tuy tất cả chỉ là lừa mình dối người, nhưng em vẫn vui vẻ mà chịu đựng.
Chẳng phải tình yêu là như vậy hay sao? Có người thầm lặng bảo vệ tình yêu, em chính là người như thế.
Điều khiến em vui nhất chính là lúc được trở thành vợ anh ấy, biết rõ anh ấy không yêu mình nhưng em không hối hận chút nào.
Vì em đã cố gắng, nên cũng không hối hận.”
“Điền Thanh Mây, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại Phan Huỳnh Đức ư?” Huỳnh Bảo Nhi mang ánh mắt phức tạp nhìn Điền Thanh Mây, lẩm bẩm nói.
“Có chứ, nếu con người thật sự có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại anh ấy, dù cho anh ấy có không yêu em đi chăng nữa.” Sự si tình và cố chấp của Điền Thanh Mây khiến Huỳnh Bảo Nhi không thốt nên lời.
Bà cầm chặt tay Điền Thanh Mây đặt lên ngực mình, nói: “Nếu Phan Huỳnh Đức còn sống, nhất định sẽ yêu…”
“Không.” Điền Thanh Mây dịu dàng vuốt ve vị trí trái tim của Huỳnh Bảo Nhi, vẻ mặt vẫn toát lên vẻ ung dung bình thản như thế.
“Bảo Nhi, chị không hiểu Phan Huỳnh Đức đâu.” Huỳnh Bảo Nhi giật mình nhìn Điền Thanh Mây.
“Anh Đức là một người rất dứt khoát, anh ấy đã từ chối em từ trước rồi, cũng nói rõ là anh ấy không yêu em, anh ấy chí yêu chị mà thôi.
Dù cho em có làm nhiều chuyện hơn nữa thì tình cảm anh ấy dành cho em chỉ là áy náy mà thôi, không phải tình yêu.”
“Vậy em…”
“Nhưng em tình nguyện..” Điền Thanh Mây chớp mắt một cái, trên gương mặt tinh xảo đó hiện lên vẻ tinh nghịch.
“Bảo Nhi, em tình nguyện yêu Phan Huỳnh Đức, cả đời.”
“Sao rồi? Đến nhà họ Phan nói gì với Điền Thanh Mây vậy? Nhìn em có vẻ buồn lầm.” Tối đến, Trần Thanh Vũ ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi, lo lắng hỏi.
Từ sau khi trở về từ nhà họ Phan, Huỳnh Bảo Nhi vẫn im lặng như thế, khiến cho Trần Thanh Vũ lo lắng không thôi.
“Trần Thanh Vũ, anh nói xem, Điên Thanh Mây thật sự hạnh phúc ư?” Huỳnh Bảo Nhi xoay người nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Thanh Vũ, mờ mịt hỏi.
Trần Thanh Vũ nghe vậy thì chỉ nhướng mày, ngón tay mập mờ lượn quanh cánh môi của Huỳnh Báo Nhi, nói: “Cô ấy nói mình hạnh phúc à?”
“Em ấy nói mình rất hạnh phúc”
“Vậy có nghĩa, chỉ là em cảm thấy Điền Thanh Mây đáng thương, thế nhưng cô ấy cảm giác mình hạnh phúc, đó mới là hạnh phúc đấy.”
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không tốt cho cơ thể đầu Trần Thanh Vũ thấy Huỳnh Bảo Nhi như muốn nói gì nữa thì ôm eo bà, nói.
Người đàn ông mà Huỳnh Bảo Nhi nhớ mãi không quên kia, cứ để cho thời gian dần xóa bỏ vậy.
Bà năm trong ngực Trần Thanh Vũ, khẽ cắn môi, đành nghe lời mà đi ngủ.
Quán bar The Radio.
“Quân Phi, hòm nay anh bị sao vậy? Thô bạo thật đó.” Một người phụ nữ nhìn Trần Quần Phi đang cày cấy trên người mình, nhịn không được thở doc, nói.
Trần Quân Phi nheo mắt lại, nằm tóc người phụ nữ đó, động tác càng mạnh bạo hơn.
“Im miệng cho tôi.”
Người phụ nữ bị dáng vẻ của Trần Quân Phi hù dọa, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, lúc cô ta muốn bất tỉnh thì Trần Quân Phi đã giải tỏa xong.
Anh đá văng người phụ nữ trên giường, cúi người nhặt quần áo mặc vào.
Người phụ nữ vừa được Trần Quân Phi “yêu thương” giờ phút này lại bị đối xử như rác rưởi đang nằm trên mặt đất, không dám hó hé câu nào, chỉ đứng lên sửa sang lại quần áo cho anh.
“Cô có thể rời đi được rồi.” Trần Quân Phi móc trong túi ra một xấp tiền ném trên mặt cô ta, ra lệnh.
“Vâng.” Người phụ nữ kia cũng không dám làm hành động gì nữa, mặc quần áo xong thì cầm tiền, chịu đựng đau trên thân thể lúng túng rời đi.
Sau khi cô ta rời khỏi thì trên gương mặt vốn lạnh lùng của Trần Quân Phi chợt hiện lên vẻ hung ác, Anh nheo mắt nhìn những chai bia trên bàn, tiến đến cầm lấy một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong, Trần Quân Phi cười âm u, rời khỏi phòng vip.
Đêm dài vắng lặng, toàn bộ biệt thự đều trở nên yên tĩnh.
Ngay cửa lớn biệt thự có một bóng người ngồi đó.
Từ miệng quản gia, Hoàng Song Thư biết Trần Quân Phi đã ra ngoài nên ngồi ở đây chờ anh về.
Không hề hay biết gì đã đến nửa đêm, cuối cùng cũng thấy Trần Quân Phi lái xe đến.
Hoàng Song Thư đứng lên, kéo lê hai chân tê cứng đi qua chỗ Trần Quân Phi.
Sau khi dừng xe lại, cơ thể anh lảo đảo bước xuống xe.
Thấy Trần Quân Phi đã uống quá chén nên Hoàng Song Thư lập tức vươn tay đỡ anh: “Cậu Phi.” Hoàng Song Thư lắp bắp gọi tên Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư, không kiên nhẫn đẩy cô ra.
Hai mắt cô bắt đầu đỏ ứng khi nhìn thấy anh chán ghét mình chạm vào như thế.
Cô cổ chấp tiến đến dìu Trần Quân Phi lần nữa, khẩn trương nói: “Cậu Phỉ, tôi đỡ anh về phòng nhé.”
“Sao? Lại muốn bò lên giường tôi à? Hả?” Trần Quân Phi uống say, hai mắt đỏ thẫm, trong đêm khuya càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Hoàng Song Thư bị anh hù doa, cả người căng cứng lại.
Ngay lúc không biết phải làm sao thì Trần Quân Phi lại níu tay Hoàng Song Thư, đẩy cô xuống đất, dùng sức xé rách quần áo của cô.
Hoàng Song Thư hét lên đầy sợ hãi, hoảng hốt kêu to tên Trần Quân Phi.
“Cậu Phi, xin anh, cậu Phi..” Nơi này là ở ngoài sân, nếu có bảo vệ tuần tra thấy thì phải làm sao đây? “Tiện nhân, im miệng cho tôi, không phải cô muốn bò lên giường tối ư? Tôi thành toàn cho cô, còn bày đặt giả bộ cái gì hả?” Trần Quân Phi đã uống say, hoa mắt chóng mặt, Hoàng Song Thư không ngừng giãy giụa càng khiến tâm trạng anh không tốt.
Anh thô lỗ tát Hoàng Song Thư một bạt tai, mặt cô tức khắc sưng vù lên.
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi dọa sợ, cuối cùng chỉ đành để anh đối xử thô bạo với mình.
Không biết qua bao lâu, sau khi người đàn ông này thỏa mãn thì Hoàng Song Thư mới öm Trần Quân Phi đã ngủ say, nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt mà nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Quân Phi… tôi biết mình không nên như thế, xin lỗi anh.” Cô vuốt ve gương mặt anh, sau đó đặt một nụ hôn lên môi, khó khăn mặc xong quần áo, hai chân run rẩy dìu Trần Quân Phi về phòng.
Cô hầu hạ Trần Quân Phi ngủ xong rồi mới ngồi trong phòng, yên tĩnh nhìn anh hồi lâu, sau đó mới rời khỏi chỗ này.
Hôm sau, Trần Quân Phi say rượu tính lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường.
Anh nhíu mày day day huyệt thái dương, xốc chăn đi tắm rửa, sửa soạn xong xuôi thì mang dáng vẻ lãnh đạm hờ hững rời khỏi phòng.
Trần Quân Phi đi xuống lâu, quán gia nhìn thấy lập tức chào hỏi: “Cậu chủ, ông bà chủ hiện đang ở phòng ăn chờ cậu ăn sáng đấy.”
“Ừ” Trần Quân Phi gật đầu đi về phía phòng ăn, lại đúng lúc nhìn thấy Hoàng Song Thư đi ra.
Hoàng Song Thư hơi bối rối củi đầu, không dám nhìn Trần Quân Phi.
Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng đến phòng ăn.
Thái độ hờ hững này của Trần Quân Phi khiến đôi mất của Hoàng Song Thư hiện lên vẻ khổ sở.
Cô cầm chặt khay trong tay đi tới phòng bếp.
Quả nhiên Trần Quân Phi không nhớ chuyện xảy ra tối qua, nhưng như vậy cũng tốt, không nhớ thì có thể xem như không có chuyện gì, dù sao nếu anh mà nhớ chắc lại càng chán ghét cô hơn.
Trong phòng ăn.
Huỳnh Bảo Nhi uống một ngụm sữa, thấy mí mắt của Trần Quân Phi hơi đen nên không nhịn được hỏi: “Quân Phi, tối qua con uống rượu phải không?”
“Có uống một chút.”
“Để mẹ bảo quản gia nấu cho con một chén canh giải rượu.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi, bất đắc dĩ nói.
“Không cần đâu mẹ, đầu óc con rất tỉnh táo.”
“Nếu con đã nói không cần thì thôi, anh nhìn thấy cũng rất tỉnh táo mà.” Thấy Huỳnh Bảo Nhi còn muốn nói gì đó, Trần Thanh Vũ bèn cầm chặt tay bà nói.
Huỳnh Bảo Nhi nhíu mày, liếc nhìn Trần Thanh Vũ rồi mới tiếp tục ăn sáng.
“Mẹ, hôm nay mẹ đi chơi với bé Gạo Tẻ phải không?” Bé Gạo Tẻ ăn sảng xong thì bò lên người Huỳnh Bảo Nhi, hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi vuốt tóc cô bé, gật đầu nói: “Đúng vậy, bé Gạo tẻ muốn đi đâu cũng được hết”
Trần Thanh Vũ muốn ngăn cản Huỳnh Bảo Nhi, nhưng bà lại ôm bé Gạo Té ngồi lên chân mình, nói: “Trần Thanh Vũ, em không sao đâu.
Hơn nữa, chúng ta rất ít khi bên cạnh bé Gạo Tẻ, giờ có cơ hội rồi thì phải tranh thủ chứ, cơ thể em em hiểu rõ mà”
Cơ thể?.