Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 369





Hoàng Song Thư khẽ run người khi ngửi thấy mùi khó chịu
Cô cụp mất bước vào phòng, quản gia đã đóng cửa lại.

"Cut, cút hết cho tôi."
Rèm cửa trong phòng đều được kéo lại, bóng tối bên trong tạo cho người ta cảm giác rất u ám.

Hoàng Song Thư thực sự không thể nhin thấy Trần Quân Phi đang ở đâu, cho đến khi Trần Quân Phi cất tiếng gầm từ vị trí cách đó không xa.

Hoàng Song Thư hơi kinh hãi, thân thể lo lắng lùi về phía sau, cái chén rơi xuống đất thành nhiều mảnh vụn.
Nhìn những mảnh vỡ sáng quắc trên mặt đất, một sự chua xót bồng dâng lên trong lòng Hoàng Song Thư.

"Là tôi." Hoàng Song Thư cố nén nỗi chua xót trong lòng, thì thầm với bóng đen dưới cửa sổ.
Hoàng Song Thư đột nhiên cứng đờ khi nhìn thấy thân thể của Trần Quân Phi.

Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ véo vào lòng bàn tay, khẽ thì thào: "Tôi biết, cái chết của Gạo Té là một sự đả kích đổi với anh, làm sao tôi không biết chứ? Thời gian tôi ở bên Gạo Tẻ không nhiều nhưng tôi cũng coi Gạo Tẻ như em gái của mình.

Giờ có chuyện xảy ra với Gạo Tẻ, tôi cũng rất đau lòng." "Hai di Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây đều rất lo lầng cho anh.

Trần Quân Phi, anh không nên như thế này, anh phải phần chấn lên, được không?" "Bánh Quy vẫn cần anh chăm sóc, Trần Quân Phi mà tôi biết không phải là một kẻ nhu nhược như vậy." Khuôn mặt đẹp trai của Trần Quân Phi hơi vặn vẹo đỏ bừng, anh từ từ đứng dậy và lắc lư đi về phía Hoàng Song Thư.
Nhìn thấy Trần Quân Phi từng bước đi về phía mình, Hoàng Song Thư không nói lời nào.
Sau khi Trần Quân Phi bước đến trước mặt Hoàng Song Thư, đôi mắt của anh đỏ rực, anh giơ tay lên.

Hoàng Song Thư nghĩ răng Trần Quân Phi say rượu nên sẽ phát điện và đánh cô, nhưng Trần Quân Phi chỉ đưa tay lên mặt Hoàng Song Thư, thì thào: "Song Thư...!em gái tôi chết rồi."

Người đàn ông nói chuyện với Hoàng Song Thư bằng một giọng cực kỳ mỏng manh, những lời nói mang theo sự bị thương và đau khổ khiến trái tim Hoàng Song Thư dâng lên một niềm đau đớn.
Trong hốc mắt của cô có một làn sương mờ, lần đầu tiên cô không lập tức đấy tay Trần Quân Phi ra.

"Tôi đã hứa với bố mẹ răng sẽ chăm sóc Gạo Tẻ thật tốt.

Con bé còn nhỏ như vậy.

Tôi đã chăm sóc cho con bé từ nhỏ cho tới bây giờ tôi nhìn những bước đi chập chững của con bé, nhìn con bé có thể bị bố nói chuyện, nhìn con bé nghịch ngợm làm nũng, sao con bé lại chết chứ?"
Giọng nói đau đớn của Trần Quân Phi khiến Hoàng Song Thư cũng buồn theo.
Cô ôm lấy người đàn ông mỏng manh trước mặt, vùi mặt vào vai Trần Quân Phi nói: "Tôi biết anh không thể chấp nhận được, tôi biết." "Làm sao con bé có thể chết được? Làm sao con bé có thể chết được? Con bé còn nói với tôi rằng nó muốn một bộ gầu bông phiên bản giới hạn.

Tôi đã nhờ người mua rồi, tôi định tặng chúng vào sinh nhật lần thứ mười ba của con bé, tại sao con bé lại chết? Nó vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể..." "Trần Quân Phi, đừng buồn, không phải còn có chúng tôi sao?" "Tôi đã không chăm sóc tốt cho con bé, tôi không xứng làm anh trai của nó, tôi đã không...!chăm sóc tốt cho Gạo Té, tôi vô dụng."
Trần Quân Phi như phát điên, sau khi đẩy Hoàng Song Thư ra, anh nắm chặt tay và đấm mạnh vào tường.

Động tác của người đàn ông dữ dội khác thường, đặc biệt là vẻ mặt tuyệt vọng ấy khiến Hoàng Song Thư càng thêm tức giận, một nỗi bị thương không tên cũng dâng lên trong trái tim cô.

"Đủ rồi, đừng hành hạ chính minh nữa."
Hoàng Song Thư ôm cơ thể Trần Quân Phi từ phía sau, giận dữ hét lên với anh.
Chuyện xảy ra cũng không thể trách Trần Quân Phi.

Hoàng Song Thư thực sự không muốn Trần Quân Phi như thể này, thực sự không muốn...!"Tôi đau quá..

thật sự...!rất đau..." "Trần Quân Phi."

Hoàng Song Thư đột nhiên ngất xỉu ở trên người của Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư sợ hãi, ôm lấy thân thể của anh, đồng thời hét lên tên của Trần Quân Phi, nhưng Trần Quân Phi không động đậy, khuôn mặt đẹp trai kia chỉ còn là một mảnh trắng bệch nhợt nhạt.
Vũ Khả Hân và những người khác nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Song Thư nên ngay lập tức chạy đến.

Nhìn thấy tay của Trần Quân Phi đang chảy máu, Vũ Khả Hân nhanh chóng bảo quản gia gọi Lê Hoàng An đến.

Mười phút sau, Lê Hoàng An đến để điều trị và giúp Trần Quân Phi băng bó vết thương.

Khuôn mặt của Lê Hoàng An trước nay luôn lộ vẻ cợt nhả, nhưng giờ phút này cũng không thể nở nổi một nụ cười.

"Cái chết của Gạo Tẻ là một đòn chí mạng với Quân Phi.

Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là an ủi anh ấy "Chúng tôi biết" Vũ Khả Hân nhìn Trần Quân Phi đang năm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, bà cười khổ nói.

"Song Thư, mấy ngày này, có thể làm phiền cháu ở lại chăm sóc Quân Phi không?" Sau khi Lê Hoàng An rời đi, Vũ Khả Hân quay đầu lại và nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Trần Quân Phi, cô vốn định từ chối, nhưng điều đọng lại trong đầu cô là ánh mắt tuyệt vọng của Trần Quân Phi vừa rồi.

“Được." Cuối củng, Hoàng Song Thư nhìn Vũ Khả Hân và nhẹ nhàng gặt đầu.
Thấy Hoàng Song Thư đã đồng ý, Vũ Khả Hân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bà ấy ẩn sống mũi khó chịu, được Vũ Hoàng Nam đỡ lấy, sau đó lẩm bẩm: "Còn mấy ngày nữa là tang lễ của Gạo Tẻ.

Di hy vọng rằng cả Quân Phi và Huỳnh Bảo đều có thể ổn hơn.


Quân Phi có cháu ở bên cạnh, còn Huỳnh Bảo có Điền Thanh Mây, đứa trẻ đó vẫn luôn trưởng thành và chững chạc hơn Quân Phi, có Thanh Mây ở đó, di cũng yên tâm phần nào."
Cái chết của Gạo Tẻ là một chủ đề rất khó tin đối với mọi người, mọi người đều muốn quên đi sự thật này.

"Cậu chủ vẫn như vậy sao?" Điền Thanh Mây nhìn quản gia bưng đồ ăn xuống lầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực cùng sầu muộn.

"Thưa bà chủ, cậu ấy không chịu ăn gì cả" Người quản gia cũng nhìn Điền Thanh Mây với vẻ mặt lo lắng.
Bộ dạng này của Phan Huỳnh Bảo khiến quản gia rất lo lång, trong tình huống này, quản gia thực sự lo không biết Phan Huỳnh Bảo sẽ xảy ra chuyện gì.
Điền Thanh Mây liếc nhìn quản gia, trong mắt có chút u sầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ khuyên nhủ tháng bé, ông bảo phòng bếp chuẩn bị một chén cháo tổ yến, tôi sẽ bưng lên." "Vâng ạ."
Vài phút sau, Điền Thanh Mây bưng chén cháo lên lầu, bà gõ cửa phòng Phan Huỳnh Bảo, sau một hồi gõ cửa, Phan Huỳnh Bảo vẫn không trả lời.
Điền Thanh Mấy cũng không rời đi, chỉ nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ nói nhỏ: "Huỳnh Bảo, mở cửa đi, là di Mây đây"
Phan Huỳnh Bảo ngồi trên sàn nhà, tay ôm con gầu bông Gạo Tẻ hay chơi và bức tranh Gạo Tẻ vẽ.

Trên đó là một gia đình năm người, bao gồm Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ, còn có Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi, sau đó là Gạo Tẻ.
Tuy đường nét còn hơi non nót nhưng màu sắc rất tươi sáng, the giới của con nít luôn ngây thơ trong sáng như thế, tất cả đều rực rỡ như ảnh mặt trời ngoài kia.

Phan Huỳnh Bảo vẫn nhớ khi Gạo Tẻ khoe bức tranh này, anh ấy vẫn nhớ rõ đôi mắt to tròn tinh ranh của Gạo Tẻ, rất xinh đẹp.

"Huỳnh Bảo, con có thể mở cửa không? Di Mây muốn nói chuyện với con." 
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo vẫn không chịu mở cửa, Điền Thanh Mây không khỏi thở dài.
Phan Huỳnh Bảo mim đôi môi mỏng tái nhợt, cuối cùng, anh đứng dậy, đi đến cửa và mở cửa.
Điền Thanh Mây vốn đã từ bỏ, bà muốn quản gia mở cửa bằng chìa khóa dự phòng nhưng không ngờ Phan Huỳnh Bảo lại chủ động mở cửa.

Nhìn cánh cửa dần hé mở, sắc mặt phờ phạc của Phan
Huỳnh Bảo lộ ra, trong mắt Điền Thanh Mây bày ra một chút bất lực: "Huỳnh Bảo, nói chuyện với dì nhé." "Di Mây, Gạo Tẻ đi rồi."
Phan Huỳnh Bảo nhìn Điền Thanh Mây, đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp của anh ấy bị bao phủ bởi một tầng sương ảm đạm tối tăm.
Nhìn thấy vẻ buồn bã và đau đớn trong đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo, lòng Điền Thanh Mây vô cùng chua xót.

Bà ấy đưa tay ra chạm vào tóc Phan Huỳnh Bảo và khẽ thì thầm: "Dù biết...!di biết rằng Gạo Tẻ đã không còn nữa, con cũng rất đau khổ, làm sao dì không biết chứ? Dì luôn coi Gạo Tẻ như con ruột của minh, không ai muốn mọi chuyện xảy ra như thế này.

Huỳnh Bảo, chuyện này không phải lỗi của con, cho dù đám người Bảo Nhi vẫn còn sống, họ cũng sẽ không trách con đâu." "Nhưng con đã không bảo vệ tốt cho em gái minh" Phan Huỳnh Bảo nhìn Điền Thanh Mây, người đàn ông luôn nhạy cảm và tự cao tự đại nhưng giờ phút này giống như một đứa trẻ mỏng manh.
Điền Thanh Mây rất khó chịu, ôm đầu Phan Huỳnh Bảo, nhẹ nhàng vuốt tóc anh ấy và nói: “Không ai trách con cả, dì tin rằng Gạo Tẻ ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy con như thế này, con đã làm rất tốt, bố của con cũng sẽ tự hào về con." "Di Mây...!con rất nhớ Gạo Tẻ."
Phan Huỳnh Bảo vùi mặt vào ngực người phụ nữ, nước mắt chảy dài trên những nét đẹp trai của người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên Điền Thanh Mây thấy Phan Huỳnh Bảo khóc, Phan Huỳnh Bảo luôn là một người rất hiểu chuyện, nhưng bây giờ anh ấy lại khóc như một đứa trẻ bị lạc đường.
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo chật vật khổ sở như thế này,
Điền Thanh Mây tự nhiên cũng cảm thấy không chịu nổi.
Thế nhưng mọi chuyện đã đến mức này, Điên Thanh Mây cũng không biết làm gì để an ủi Phan Huỳnh Bảo nữa.
Điều duy nhất bà ấy có thể làm là ở lại với Phan Huỳnh Bảo.

"Ngoan, không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Điền Thanh Mây vuốt tóc Phan Huỳnh Bảo và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà không biết mình đang an ủi Phan Huỳnh Bảo hay đang tự an ủi mình nữa.

"Bánh Quy ngoan, bố bị bệnh rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh con được không?" Mấy ngày nay, không biết Bánh Quy có cảm nhận được cô của minh mất hay không, thắng bé cứ liên tục khóc nấc.
Hoàng Song Thư ôm cục thịt nhỏ trong tay, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Gạo Tẻ, ảnh mắt Hoàng Song Thư bỗng có chút u sầu và buồn bã.
Hoàng Song Thư không thể chấp nhận cái chết của Gạo Tẻ, và thậm chí còn cảm thấy nhất định là nhầm lẫn ở đâu đó, làm sao Gạo Tẻ lại có thể chết? "Bố.." Bánh Quy nám lấy tóc của Hoàng Song Thư, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm lại, đột nhiên gọi bố với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nghe những lời đó, một tầng hơi nước đột nhiên xuất hiện trong mắt cô.

"Bánh Quy gọi bổ sao?"
Bánh Quy chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, bé lặp lại lần nữa: "Bổ..." "Bánh Quy ngon quá." Hoàng Song Thư dùng má của mình cọ vào má của Bánh Quy, trên khuôn mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

"Khu, khu, khu" Lúc này, Trần Quân Phi đã tỉnh dậy sau một hồi hôn mê.

Vì anh uống quá nhiều rượu nên đã trúng độc cồn, lại còn sốt cao Hoàng Song Thư đã ở đây chăm sóc cho anh..