Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 386





Không ngờ cô lại nghĩ mình có thể quên đi chuyện bản thân dơ bẩn đến mức nào, quà nhiên là mo mộng hão huyền.

Nếu cô vẫn tiếp tục ở bên Trần Quân Phi, những người ở thủ đô sẽ nhìn anh thế nào đây?
Hoàng Song Thư nghĩ đến những lời cười đùa của đám người hầu ngày hôm nay, không khỏi siết mạnh nắm đấm.

“Hoàng Song Thư, anh bào em ra ngoài, em có nghe không? Hay em muốn anh phả cửa?”
Thấy Hoàng Song Thư không nói gì, khuôn mặt của Trần Quân Phi sa sâm đến mức khó coi khác thường.

“Cậu chủ, chìa khóa đây ạ.” Quàn gia mang chìa khóa dự phòng đến, mở cửa phòng ra.
Sau khi mở cửa, Trần Quân Phi đi thẳng vào, nhìn quanh phòng bằng ánh mắt sắc bén, trông thấy Hoàng Song Thư đang co rúm người dưới gầm bàn máy tính.

Trông thấy dáng vẻ chật vật, thậm chi là đau khổ của Hoàng Song Thư, trong mắt Trần Quân Phi thoảng hiện lên sự xót xa.

Anh phất tay ra hiệu cho quản gia đi xuống rồi bước thằng đến chỗ cô, “Đứng dậy đi.” Người đàn ông đứng trước mặt Hoàng Song Thư, nhìn cô từ trên cao, trầm giọng nói.

Hoàng Song Thư vẫn ngồi im, dường như không nghe thấy lời của Trần Quân Phi.

Đôi mắt của Trần Quân Phi vốn lạnh lẽo, sau khi thấy dáng vẻ này của Hoàng Song Thư, sắc mặt anh lại lạnh hơn mấy phần.
Anh siết chặt nắm tay, ra sức kiểm chế cảm xúc của mình, trong mắt xuất hiện sự tối tăm: “Hoàng Song Thư, anh nói đứng dậy, em có nghe không?”
Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, sợ hãi, thậm chí là đau khổ của Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư mà anh biết không phải như vậy.

“Đau khổ lắm đúng không? Em đau khổ như vậy rồi, có phải em rất muốn giết anh hay không?”
Trần Quân Phi ngồi xổm xuống, vươn tay chạm lên khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư, nhìn chằm chằm vào con người trống rỗng của cô bằng ánh mắt sắc bén.

“Hoàng Song Thư, em nghe rõ đây, kẻ khốn kiếp ném em cho vệ sĩ là anh, người em phải hận là anh, anh đã hại em, do anh không tốt, anh là thắng rác rười, hãy để anh chịu đựng nỗi đau của em.”
“Ra ngoài.” Hoàng Song Thư mở miệng, đôi môi tái nhợt khiến cho người ta cảm giác vô cùng đau khổ.

Nghe thấy thể, trái tim vốn đã khó chịu của Trần Quân Phi bỗng nhói lên.

Anh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, khẽ nhắm mắt lại.


“Hoàng Song Thư, nếu việc giết anh có thể giúp em dễ chịu hơn một chút, anh tình nguyện đón nhận sự trừng phạt này.

Em phải nhớ kỹ, em không hề bẩn, người do ban vẫn luôn là anh.” Trần Quân Phi ôm lấy cơ thể cứng đờ của Hoàng Song Thư, dùng nhiệt độ nóng rực của minh để sưởi ấm cô.

“Người dơ bẩn vẫn luôn là anh, em có nghe không, em không hề bản chút nào.”
“Trần Quân Phi, anh để em… yên tĩnh một chút, được không?” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi, nói bằng giọng vô cùng thê lương và đau khổ.

Bây giờ Hoàng Song Thư không muốn gặp ai, cô chi muốn lặng lẽ tron trong the giới của minh.

Cô không muốn gặp con, không muốn thấy Tran Quân Phi, càng không muốn nhìn bất cứ ai khác.

“Nếu… anh chết, có phải em sẽ có thể buông bỏ chuyện này không?”
Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư, nói bằng giọng bị thương và trầm thấp.

Lời của Trần Quân Phi khiến mi mắt Hoàng Song Thư khẽ rung lên.

Khuôn mặt Hoàng Song Thư trở nên vô cùng đáng sợ, cô siết chặt nắm tay, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi và đau khổ.

Sắc mặt cô trắng bệch, ngay cả hơi thở cũng trở nên vô cùng gấp gáp.

“Trần Quân Phi… tại sao phải ép em?” Cô khàn giọng hét lên với Trần Quân Phi.

Tại sao Trần Quân Phi luôn dùng thù đoạn này để ép cô? Rốt cuộc là tại sao chứ? “Nếu anh không ép em, em sẽ trốn trong vò của mình mãi mãi.” Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư, trầm giọng nói.

Hoàng Song Thư siết chặt nắm tay, giận dữ hét lên với anh: “Anh ra ngoài để em yên tĩnh một chút được không?”
Bây giờ cô chi muốn được tinh chứ chẳng cần gì khác.

Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư bằng ánh mắt nóng rực, không he di chuyển, chi chăm chủ nhìn vào mắt cô rất lâu.

Sau đó người đàn ông bỗng di chuyển.

Hoàng Song Thư tường anh đã từ bỏ, định rời khỏi đây, nhưng điều khiến cô kinh ngạc và sợ hãi chính là Trần Quân Phi lại cầm một con dao gọt hoa quà ở phòng khách lên rồi bước về phía mình.


Trần Quân Phi nhìn con dao gọt hoa quả kia, trong mắt lỏe lên ánh sáng mờ nhạt.

“Nếu việc anh chết có thể giúp em quên đi những thứ kia, bắt đầu một lần nữa, anh cũng sẵn lòng.”
“Anh điên rồi à?” Lời nói điên cuồng và cố chấp của người đàn ông kích thích trái tim Hoàng Song Thư, cô giận dữ hét lên với vẻ không dám tin.

Điện ư? Anh điên rồi, thật ra anh đã điên từ giây phút yêu Hoàng Song Thư.

Trần Quân Phi bước đến gần Hoàng Song Thư, gio tay lên, ngón tay thon dài áp lên mặt cô.

Anh cảm nhận được sự sợ hãi và tức giận, cảm nhận được con run rẩy của Hoàng Song Thư.

Một lúc lâu sau, Trần Quân Phì thả tay xuống, trong mắt xuất hiện sự âm u nhàn nhat: “Nếu anh không chết, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, nếu em không thích thủ đô, anh có thể dẫn em tới nơi khác.

Trước kia bố mẹ thích đến Provence nhất, mẹ đã mua một căn biệt thự o đó, bên ngoài trồng rất nhiều hoa oải hương, chúng ta đến đó sống nhé, em thấy được không?”
Trước những câu nói của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư không thốt nên lời.

Cô sợ hãi nhìn chằm chằm vào con dao trong tay người đàn ông, dường như đang lo Trần Quân Phi sẽ lập tức đâm nó vào ngực mình.

“Anh không thể hối hận vì những gì mà mình đã làm, chi có thể bù đắp.

Hoàng Song Thư, em nghe rõ đây, người dơ bẩn là anh chứ không phải em.

Trước đây anh rất cực đoan, có mong muốn chiếm hữu rất mạnh với mẹ, nên anh đã tổn thương tất cả những người bên cạnh mình.

Nếu sớm biết mình sẽ yêu em như thế, anh đã không làm những chuyện khiến em tổn thương.

Đáng tiếc trên đời này không có chữ nếu như.”
Trần Quân Phi nói rồi thả tay xuồng, nằm lấy bàn tay đang buông thõng của Hoàng Song Thư.

Anh chậm rãi đặt dao vào lòng bàn tay cô, giúp cô nằm chặt lấy nó.


Sắc mặt của Hoàng Song Thư trắng đến mức đáng sợ, bờ môi khẽ run rẩy.

Cô nhìn Trần Quân Phi, ngay cả hàng mi dài cũng rung lên.

Dường như không khí đã ngưng dong lại vào giờ phút này.

Trần Quân Phi đoi diện với Hoàng Song Thư, mãi đến khi anh nắm chặt tay cô, đâm dao vào ngực mình, Hoàng Song Thư mới hét lên như điên: “Đừng…”
Cô không cần kết quả này, cô chỉ không muốn đối mặt với bản thân khi đó.

Cô không xứng với Trần Quân Phi, cô rất tự ti.

Nếu lúc đó cô dũng cảm, có phải mọi chuyện sẽ khác không? “Song Thư, chúng ta làm lại từ đầu, em đồng ý rồi, đúng không? Em đã nói sẽ ở bên anh cả đời.” Trần Quân Phi nắm chặt tay Hoàng Song Thư, chậm rãi đâm dao vào ngực mình.

Máu tươi trượt theo thân dao, chậm rãi nhỏ giọt, chảy xuống từ đầu ngón tay Hoàng Song Thư.

Chất lỏng màu đỏ sậm khiến Hoàng Song Thư choáng váng, mặt cô trắng bệch, trông vô cùng đáng sợ.

“Cậu chù!” Sau khi nghe được tiếng hét của Hoàng Song Thư, quản gia phát hiện sự khác thường, đèn xông thẳng lên tầng.

Ông vừa mở cửa phòng thì đã trông thấy cảnh tượng này, máu tươi chảy từ ngực Trấn Quân Phi khiến ông sợ hãi.

“Cậu chủ! Mau gọi xe cứu thương đi!”
Quản gia đỡ Trần Quân Phi, quát người hầu đang sững sờ ở cửa.

“Cô chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô phải làm chuyện tổn thương cậu chủ như thế?” Quản gia quay đầu nhìn Hoàng Song Thư đang lộ ra sắc mặt trắng bệch, trong mắt ông ấy chứa đẩy vẻ trách móc.

Hoàng Song Thư chẳng nói nên lời, ngay cả giải thích cũng không thể.

Máu tươi trước mặt khiến cô so hãi, chỉ biết đời người nhìn quản gia.

Trần Quân Phi dưa vào người quản gia, nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư bằng đôi mắt phượng mờ mit, đứt quãng nói: “Song Thư chúng ta sẽ làm lại từ đầu, em đồng ý rồi mà, đúng không? Em đã đồng ý với anh như thế..”
“Cậu chủ, cậu đừng nói nữa, xe cứu thương đen ngay đây.” Quản gia nhìn dáng vè của Trần Quân Phi, trên khuôn mặt già nua tràn ngập sự buồn phiền và bất đắc đĩ.

Tính cách cố chấp của Trần Quân Phi quà là giống hệt Trần Thanh Vũ.

“Cô chủ, cậu chủ thật sự rất yêu cô.


Trước đây cậu ấy đã làm sai nhiều chuyện, nhưng cậu ấy vẫn đang cố gắng bù đắp.

Cậu ấy biết cô không thich tinh cách bá đạo và ngang ngược của mình nên vẫn đang thay đổi.

Ngày hôm đó, cậu chủ đã làm sai, nhưng sau đó cậu ấy đã giết hết đảm vệ sĩ đó roi.

Kể từ khi biết minh yêu cô, cậu ấy thường xuyên tự làm tổn thương bản thân với vè dau khổ, cậu ấy hận mình vì trước đây đã tàn nhẫn với cô như thế.”
“Cho dù thế nào, tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho những hành động tùy hứng trước đây của cậu ấy.

Cậu chủ… thật sự rất yêu cô.”
Sau khi xe cứu thương đen, quản gia đưa Trần Quân Phi di.

Trước khi rời khỏi đây, ông ấy quay đầu, nhìn Hoàng Song Thư bằng ánh mắt ảm đạm và nói như thể.

Người Hoàng Song Thư bỗng trở nên cứng đờ.

Cô kinh ngạc đứng ngây ra, trên tay vẫn dính máu, ngay cả khi người hầu đến gọi, Hoàng Song Thư vẫn như không còn cảm giác gì.

Trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn lại một màu đò … tươi.

“Có chuyện gì vậy? Ai cho phép anh ấy làm loạn như thế?” Sau khi biết tin, Phan Huỳnh Bào và Điển Thanh Mây đến bệnh viện đầu tiên.

Phan Huỳnh Bảo đứng ngoài phòng phẫu thuật với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lục khiến người ta sợ hãi đang tỏa ra luồng khí băng giá.

“Cậu chủ biết những video ở lễ đính hôn đã ảnh hường rất nhiều đến cô chủ nên muốn nhận lỗi với cô ấy, để cô ấy đừng suy nghĩ thêm, sau đó xảy ra chuyện này.”
Quản gia nhìn Phan Huỳnh Bảo bắng đôi mắt buồn phiền và bất đắc dĩ.

“Thằng nhóc này đúng là quá xằng bậy, sao có thể mang tính mạng của mình ra đùa cơ chứ? Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Bé Gạo Tè đã mất rồi, nếu Quân Phi gặp chuyện, sau này tôi biết ăn nói sao với Bảo Nhi thế nào đây?”
Mắt Điển Thanh Mây đò hoe, nhìn đèn phòng phẫu thuật màu đỏ đang lóe lên, tức giận nói.

Nghe thấy Điền Thanh Mây nói như thế, quàn gia củi đầu thở dài.

“Tính cách cố chấp của cậu chủ giống hệt ông chủ.”
Phan Huỳnh Bào tối sầm mặt, dựa vào tường với nét mặt không cảm xúc.

- ---------------------------.