Lâm Tấn Sang ngắm nghía chiếc điện thoại, cười thấp một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám và cổ quái trên mặt Lâm Tấn Sang, con mắt Trương Khánh Toàn bỗng ngưng đọng vài phần.
“Anh định làm gi?”
“Lần này, chết hay không chết phụ thuộc hết vào vận may của hai người họ.
Anh cả là Trần Quân Phi không thể chết được.”
Lâm Tấn Sang cười tủm tỉm, trên mặt tràn ngập mưu mô đen tối.
“Tất cả đều nghe theo anh.”
Lâm Tấn Sang đương nhiên có tính toán của riêng mình.
Trương Khánh Toàn chỉ cần ra tay khi anh ta muốn là được.
“Thiêu chết người phụ nữ này cho tôi.” Trừng Cúc Hoa cúp điện thoại của Lâm Tấn Sang xong, sau đó quay đầu ra lệnh.
“Rö.” Những người này đều là Lâm Tấn Sang giao cho Trương Cúc Hoa cho nên đều nghe lênh của cô ta.
Hoàng Song Thư ngôi trên sàn, hai tay hai chân đều bị trói.
Sau khi nghe những lời cuc kỳ nham hiểm và độc ác của Trương Cúc Hoa, cả người cô đều cung đờ.
Cô lắc đầu, cô không ngừng so hãi hét lên: “Trương Cúc Hoa, cô điên rồi sao? Mau thả tôi ra.”
“Trần Quân Phi sẽ tới đây ngay thôi, làm sao tôi có thể để anh ấy tới tìm cô được? Cho nên cô hãy đi chết đi, Hoàng Song Thư” Trương Cúc Hoa nhấc giày cao gót lên, liên tục đạp vào đùi Hoàng Song Thư một cách điên rồ, Hoàng Song Thư đau đớn phát ra một tiếng rên rỉ.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hoàng Song Thư, Trương Cúc Hoa không nhịn được cười lớn.
“Tôi thực sự nên chụp lại một bức ảnh dáng vẻ của cô bây giờ, để dành sau này thường thử mới đưoc”
“Đồ điên.” Hoàng Song Thư không nhịn được tức giận, lập tức phun một bãi nước bọt thang vào mặt Trương Cúc Hoa, khuôn mặt bể ngoài vốn dĩ xinh đẹp của cô ta bây giờ đều là dữ tợn hung ác.
Cô ta nhấc chân, dùng hết sức lực đá mạnh về phía Hoàng Song Thư.
“Cô dám nhổ nước bọt vào tôi à? Đổ khốn kiếp nhà cô.”
“Cô Hoa, Trần Quân Phi đến rồi.”
Hoàng Song Thư bị Trưong Cúc Hoa đá mạnh, đang cảm thấy vô cùng đau đớn thì một người đàn ông mặc chiếc áo thun đen đi về phía Trương Cúc Hoa, hốt hoàng nói.
“Sao lại nhanh như vậy được?” Trương Cúc Hoa nghe vậy, trên mặt có chút hoàng sợ.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Trước tiên phải thiêu chết người phụ nữ này…”
“Pång pằng pằng.”
Trương Cúc Hoa còn chưa nói xong, Trần Quân Phi đã một tay bắn hạ mấy tên vệ sĩ đang canh gác ngoài.
cửa.
Khuôn mặt anh giận dữ thậm chí là hung ác kinh khủng, nổ vài phát súng xử lý hết tất cả.
Người đàn ông vẫn mặc chiếc áo bệnh nhân của bệnh viện chuyên dụng.
Sắc mặt anh tái nhot, trán lam tấm mồ hôi, tay cầm khẩu súng lục của anh không ngừng run rẩy.
Không ai biết rằng hiện tại vết thương của Trần Quân Phi rất đau.
Nhưng anh vẫn nhanh như chớp loại bỏ tất cả những tên vệ sĩ muốn len lén tấn công anh, “Trương Cúc Hoa, con mẹ nhà cô muốn chết đúng không?” Khi Trần Quân Phi xông vào căn phòng nơi Hoàng Song Thư bị giam giữ, anh thấy Hoàng Song Thư bị đánh như thế, mắt anh hằn lên những tia máu đỏ bừng.
“Thật không ngờ anh có thể tìm ra nơi này nhanh như vậy.” Trưởng Cúc Hoa hơi sợ hãi trước vẻ mặt hung tợn của Trần Quân Phi.
Nhưng ngay sau đó, Trương Cúc Hoa đã bình tĩnh lại, thoải mái nói.
“Cô dám động đến Song Thư.” Trần Quân Phi đá tên vệ sĩ đang bảo vệ Trương Cúc Hoa ra.
Nhìn người đàn ông bị Trần Quân Phi đá bay, cà người cô ta bất giác run lên.
Hai cánh môi cô ta không ngừng va đập vào nhau, run rẩy sơ hãi nhìn Trần Quân Phi.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì sao? Cô đã làm gì Song Thư, tôi trà lại cô y như vậy? Đổ khon kiếp nhà cô”
Trần Quân Phi đá Trương Cúc Hoa đập vào bức tưởng phía đối diện.
Cô ta dau đón rên ri, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Cô ta nằm trên mặt đất, nhìn Trần Quân Phi đang hung dữ giống như nhìn con dã thủ trước mặt, doa cô ta đến độ hai chân không ngừng run rẩy.
“Trần Quân Phi… tất cả chuyện này đều là do anh, Em đẹp hơn Hoàng Song Thư, sạch sẽ hơn Hoàng Song Thư.
Nhưng tại sao trong mắt anh chỉ có Hoàng Song Thư? Tại sao lại không có em?” Trương Cúc Hoa đau khổ hét ẩm lên khiến Hoàng Song Thư ở bên cạnh cảm thấy khinh thường.
Loại đố kị chính là loại làm người ta sợ hãi nhất.
Có một số người, họ luôn cảm thấy hài lòng về bản thân, cảm thấy bàn thân điểm gì cũng tốt.
Cho nên họ sẽ đem lòng đồ kị với tất cả những người hơn họ, mà Trương Cúc Hoa chính là loại người này.
“Bởi vì cô có tâm địa xấu xa.” Trần Quân Phi cười lạnh, giẫm lên vị trí trái tim của cô ta.
Trương Cúc Hoa hít một hơi đau đớn, cả người run rẩy nhìn người đàn ông đang dẫm lên mình, trên mặt Trần Quân Phi không hề có một biểu cảm khác thường nào.
“Trần Quân Phi, anh nghĩ mình có thể cứu được Hoàng Song Thư sao? Em nhất định phải giết chết cô ta.”
“Tùy cô thôi?” Trần Quân Phi khinh thường nhìn Trương Cúc Hoa, Anh cúi người xuống, nâng tay đang cẩm súng lên di sát vào đầu cô ta.
Khi anh sắp nổ súng ban tung đầu của Trương Cúc Hoa thi có một vài viên đạn bay vào từ cửa sổ.
Những viên đạn đó, tất cả đều bay về phía Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi lập tức tránh ra, anh nhanh chóng nhấc Hoàng Song Thư lên, sau đó tìm chỗ tránh đạn.
Đột nhiên khói lửa mịt mù, Trần Quân Phi không nhìn rõ được tình hình bên ngoài, chỉ cảm thấy có một viên đạn đang lao tới,
Trương Cúc Hoa nhân lúc này bỏ ra khỏi nơi khỏi lửa mịt mù này.
Cô ta đi ra khỏi nhà máy thì nhìn thấy bên ngoài có mấy chai xăng lớn, cô ta kinh ngạc há hốc mồm.
Được lắm, Trần Quân Phi, anh đã coi thường em như thế này.
Em sẽ cho anh xuống địa ngục với Hoàng Song Thư.
Không phải anh yêu Hoàng Song Thư lắm sao? Hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.
“Bum.”
Sau khi ngọn lửa bùng cháy, mấy vòi xăng phát ra tiếng động lớn, các tia lửa bắn ra tu phía, cánh cổng chính đã bị ngọn lửa bao vây.
“Khu, khu, khu.” Hoàng Song Thư dựa vào cánh tay của Trần Quân Phi, ho liên tục, đau đớn không chịu nổi.
Trần Quân Phi đưa tay ra, chạm nhẹ vào gò má ửng đỏ của Hoàng Song Thư, thì thầm với cô: “Đừng sợ, anh ở đây.”
“Trần Quân Phi… xin lỗi anh.”
Hoàng Song Thư khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi, lúng túng nói.
Nếu cô có thể mạnh mẽ hơn, cô sẽ không để người ta lợi dụng sơ hở.
Bây giờ cô cũng sẽ không làm tổn thương Trần Quân Phi.
“Ngốc, em là vợ của anh, em quên rồi sao? Chúng ta đã có giấy đăng ký kết hôn, em cũng đeo nhẫn kết hôn rồi, phải không?” Tay Trần Quân Phi nhe nhàng che phủ má của Hoàng Song Thư, thì thầm nói với cô.
Nghe những gì Trần Quân Phi nói, Hoàng Song Thư không khỏi cảm động, đôi mắt của cô ánh lên một màu đỏ nhạt, không biết do muốn khóc hay là do khói lớn.
Một làn khói dày đặc bao trùm toàn bộ nhà máy.
Hoàng Song Thư liên tục ho khan.
Lửa bên ngoài quá lớn, rất khó khăn để Trần Quân Phi cùng Hoàng Song Thư có thể lao ra ngoài.
Trần Quân Phi ôm chặt lấy cơ thể Hoàng Song Thư, nhìn ngọn lửa ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt Hoàng Song Thư chân thành nói: “Hoàng Song Thư,..
em đồng ý… đi cùng anh nhé…?”
Dù có chết, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Hoàng Song Thư thì anh đã cảm thấy… rất tốt rồi… rất mãn nguyện rồi.
Hoàng Song Thư cắn môi nhìn Trần Quân Phi, nặng nể gật đầu nói: “Em… đồng ý.
Bất kể đi đâu, em đều nguyện ý.
Kiếp sau… em sẽ trong sạch, em nhất định sẽ…”
“Anh cũng vậy.
Anh xin lỗi.
Trước đây đã từng làm tổn thương em như thế.
Anh xin lỗi em, Hoàng Song Thư.”
Trần Quân Phi ôm chặt lấy cơ thể Hoàng Song Thư, vết thương của anh rất đau rất đau, cả người anh cũng run lên vì đau.
Nhưng dù đau thế nào đi nữa, chắc chắn anh vẫn sẽ bảo vệ được Hoàng Song Thư.
Bỗng dưng có một tia lửa rơi xuống, Trần Quân Phi.
lập tức đề Hoàng Song Thư xuống dưới người anh, che chắn cho cô.
Tia lửa rơi thẳng vào lưng của Trần Quân Phi, anh đau đến mức không nhịn được phải phát ra một tiếng rên ri, khuôn mặt đẹp trai của anh cũng méo mó đến biến dạng.
“Trần Quân Phi, dậy di.
Anh có nghe không, dậy đi.” Cơ thể Hoàng Song Thư run bần bật khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Trần Quân Phi.
Cô muốn bào vệ anh chứ không phải được anh bảo vệ.
Nhưng mà tay của Trần Quân Phi đã dùng hết sức lực còn lại ôm lấy Hoàng Song Thư, cô làm thế nào nói thể nào anh cũng không chịu buông cô ra.
Mọi thứ đều đập vào người Trần Quân Phi.
Một khối xi măng đè nặng lên đùi anh, Hoàng Song Thư đau đớn nghe thấy tiếng xương của anh bị gãy.
Hoàng Song Thư khóc rổng lên: “Trần Quân Phi, không cần… Trần Quân Phi…”
“Chỉ cần… còn một hơi thở… ở đây… Anh nhất định sẽ… bào vệ em…”
Giọng nói của anh đau đớn đến khản đặc… cũng có thể biết bây giờ anh đang đau đớn như thế nào.
Lại một tia lửa khác lao xuống, Hoàng Song Thư dốc hết sức lực, cô cố đầy Trần Quân Phi ra để chặn nó lại, không để nó tồn thương đến Trần Quân Phi nữa.
Tuy nhiên, dường như Trần Quân Phi biết trước Hoàng Song Thư muốn làm gì.
Anh nhanh hơn, ra sức giữ chặt Hoàng Song Thư.
Tia lửa đột nhiên rơi xuống, máu loang ra từ trán của người đàn ông, rát rất nhiều máu chày khắp mặt của Trần Quân Phi.
Khuôn mặt của anh lúc này thực sự trông hoi góm ghiếc
Đôi mắt Hoàng Song Thư đay sợ hãi, cánh môi cô run rẩy, khàn giọng kêu: “Trần Quân Phi… Trần Quân
Phi…”
“Hoàng Song Thư… nhớ nhé! Anh yêu em, rất yêu em…”
Người đàn ông chân thành nói xong thì mất hết sức lực, yếu ớt gục đầu nằm trong vòng tay của Hoàng Song Thư.
Xung quanh là âm thanh của những tia lửa nổ xèo xèo, rất rõ ràng và sắc nét.
Hoàng Song Thư cảm thấy toàn thân run lên.
Cô sợ hãi, thậm chí là hoàng sợ.
Cô nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Làn khói dày đặc lan tỏa, Hoàng Song Thư cảm thấy rất ngột ngạt, rất khó thở.
Nước mắt của cô dường như đã cạn khô.
Cô ôm chặt Trần Quân Phi vào lòng, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi thế giới này, Trấn
Quân Phi.
“Bắt được bọn chúng chưa?” Khi Phan Huỳnh Bào chạy đến, đây đã trở thành một biển lửa roi.
Sau khi dập lửa, họ nhìn thấy Tran Quân Phi và Hoàng Song Thư đang ôm nhau, hai người bị thương rất nặng.
Sau khi đưa hai người đến bệnh viện, vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo vô cùng u ám, anh ấy lạnh lùng ra lệnh với người của mình.
“Thật xin lỗi.
Cậu chủ, chúng tôi… không bắt được Trương Cúc Hoa.”
“Tiếp tục tìm cho tôi.
Nhất định phải tim được người phụ nữ này, tìm được thì lập tức đưa tới đồn công an.
Tôi muốn cả đời cô ta phải ở trong tù, sống không bằng chết.” Phan Huỳnh Bảo cụp mắt xuống, đôi mắt thâm thúy thêm phần đáng sợ.
Người của Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy anh ấy cả người tràn đầy thù hận, lập tức mạnh mẽ gật đầu, sau đó phân chia người đi tìm Trương Cúc Hoa.
Lần này Trương Cúc Hoa chính là tự đào hố chôn mình, dám làm hại Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư chính là tự đi tìm cái chết.
Bên trong bệnh viện.
“Huỳnh Bảo, tinh hình của Quân Phi và Song Thư thế nào rồi?”
Sau khi nhận được tin Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư bị thương, Điển Thanh Mây và Vũ Khà Hân nóng lòng chạy đến bệnh viện.
Phan Huỳnh Bào dua ngưoi vào tường, mím môi lại thành một đường thẳng.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào người anh ấy, tia sảng yếu ớt phủ lên con người đang rất lanh lùng kia.
- ---------------------------.