Anh cho vệ sĩ lui ra trước sau đó dẫn Nguyễn Viết Dũng bước vào nhà họ Phan.
Lúc hai người bước vào phòng khách trùng hợp cũng là khi Phan Huỳnh Bảo bước từ trên tầng xuống.
Trần Quân Phi còn chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Viết Dũng đã vung nắm đấm lên lao về phía Phan Huỳnh Bảo.
Đôi mắt màu xanh của anh ấy lóe lên vẻ nguy hiểm, anh ấy tránh cú đấm của Nguyễn Viết Dũng rồi lạnh lùng hỏi: “Nguyễn Viết Dũng, bây giờ cậu ở đây làm gì?”
“Anh là tên khốn nạn, tôi phải giết anh.”
Tâm trạng của Nguyễn Viết Dũng cực kỳ kích động, đôi mắt đỏ rực của anh ta trợn lên dữ dằn dán chặt vào người Phan Huỳnh Bảo.
Thấy Nguyễn Viết Dũng như thế, Trần Quân Phi lập tức giơ tay ra chặn nắm đấm của anh ta lại, khiến cả người anh ta đều bị khống chế.
“Nguyễn Viết Dũng, Lê Châu Sa đang ở chỗ cậu đúng không?”
Trước giờ Phan Huỳnh Bảo và anh ta không thù không oán, nếu thật sự có thì chắc hẳn là có liên quan đến Lê Châu Sa.
“Không sai, bây giờ cô ấy đang ở nhà tôi.” Nguyễn Viết Dũng đẩy Trần Quân Phi ra rồi nở nụ cười lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Tiên Hiệp Hay
Phan Huỳnh Bảo trầm mặt xuống đáp: “Tôi sẽ lập tức tới đón cô ấy về.”
“Anh dựa vào gì mà đón cô ấy đi? Anh là đồ cặn bã, Lê Châu Sa mang thai còn một mình chạy ra ngoài, có phải anh bắt nạt cô ấy không? Anh nói rõ ra cho tôi!” Nguyễn Viết Dũng phẫn nộ lên tiếng chỉ trích anh ấy.
Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo vốn đã khó coi giờ bị anh ta mắng một trận như vậy lại càng thêm âm u.
“Việc của tôi và cô ấy không đến lượt cậu bận tâm.”
“Anh là đồ khốn nạn, anh nói gì hả?”
Gương mặt Nguyễn Viết Dũng trầm xuống, lúc anh ta chuẩn bị tiếp tục ra tay thì bị Trần Quân Phi giữ lấy và nói: “Nguyễn Viết Dũng, Huỳnh Bảo không hề ức hiếp Lê Châu Sa, hai người họ chỉ có một chút hiểu nhầm mà thôi.
Tôi biết cậu rất thích cô ấy nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện của hai vợ chồng họ.”
Nghe anh nói đây là chuyện của hai vợ chồng họ, gương mặt dữ tợn của Nguyễn Viết Dũng dần trở nên tái mét.
Anh ta nắm chặt tay lại rồi trừng Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt hung dữ: “Nếu như anh đã biết đây là chuyện của vợ chồng hai người, vậy tại sao anh còn đối xử như thế với Lê Châu Sa? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám bắt nạt cô ấy thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tới giành cô ấy đi.”
Phan Huỳnh Bảo nghe xong, đôi mắt màu xanh lập tức hiện lên vẻ coi thường: “Ha ha, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu.”
Nói xong anh ấy đứng dậy bước ra khỏi cổng.
Nhìn theo bóng lưng của anh ấy, nhất thời Trần Quân Phi lại cảm thấy đau đầu.
Nguyễn Viết Dũng thấy Phan Huỳnh Bảo đi cũng lập tức đuổi theo.
Lê Châu Sa không ngờ rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ nhanh chóng tìm tới đây như thế.
Thấy anh ấy tới, thật ra cô ấy cảm thấy rất vui, nhưng cứ nghĩ lại chuyện anh muốn mình phá đứa con, gương mặt cô ấy lại trầm xuống.
Cô lạnh lùng hỏi: “Phan Huỳnh Bảo, anh tới đây để làm gì?”
“Đưa em về nhà.” Nhìn gương mặt nhăn nhó không vui của cô ấy, Phan Huỳnh Bảo hiểu ra ngay Lê Châu Sa vẫn còn đang tức giận, cho nên anh ấy chỉ có thể bất lực nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp.
Lê Châu Sa mỉm cười chế giễu nhìn anh ấy sau đó dửng dưng nói: “Em sẽ không quay về.”
“Lê Châu Sa, đừng làm loạn nữa có được không? Chuyện đứa bé chúng ta quay về bàn bạc lại đi.” Anh ấy hiểu rõ Lê Châu Sa như thế đều là do chuyện của đứa nhỏ.
Cho nên anh chỉ có thể dùng cách này an ủi cô trước.
Khóe mắt cô ấy đỏ lên, Lê Châu Sa quay sang nhìn anh ấy thấp giọng gầm lên: “Có phải là anh vẫn muốn em phá đứa bé có đúng không?”
“Chúng ta về trước đã rồi nói.”
Nhìn cô ấy kích động như vậy, Phan Huỳnh Bảo vô cùng đau đầu.
Anh ấy muốn bước lên nắm lấy tay Lê Châu Sa nhưng lại bị cô ấy hất ra.
Lê Châu Sa hất cắm, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đang cực kỳ giận dữ: “Phan Huỳnh Bảo, anh nghe cho rõ đây.
Đứa bé này em tuyệt đối sẽ không bỏ.
Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện động đến một sợi tóc của nó.”
“Nếu như anh kiên quyết muốn phá thì sao?”
Phan Huỳnh Bảo nhìn theo gương mặt quật cường của cô ấy, giọng nói đã thấp hơn mấy phần.
Nghe xong, dòng máu chảy trên người Lê Châu Sa tựa như đều ngưng lại, tay của cô ấy cứng nhắc đặt lên vị trí bụng, giống như cô ấy không hề nghĩ rằng anh sẽ nói như thế.
Nguyễn Viết Dũng khi nghe xong, ánh mắt dần hiện lên vẻ giận dữ tột độ.
Anh ta giơ nắm đấm lên nhắm về phía mặt Phan Huỳnh Bảo: “Con mẹ nó, Phan Huỳnh Bảo… anh là tên súc sinh, tôi giết chết anh!”
Phan Huỳnh Bảo tránh khỏi cú đấm của anh ta, ánh mắt kiêu căng lạnh lùng của anh ấy dán chặt vào Lê Châu Sa: “Lê Châu Sa, anh muốn như thế.”
“Cút..
cút..” Cô ấy vơ hết đồ đạc trên bàn ném về phía anh.
Đối diện với một Lê Châu Sa như thế, anh ấy ngược lại không hề lên tiếng mà chỉ chịu đựng tất cả.
“Huỳnh Bảo, chúng ta đi trước rồi nói.”
Trần Quân Phi thấy tâm trạng của cả Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đều đang vô cùng kích động nên anh đành bước lên túm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo và nói.
Phan Huỳnh Bảo trầm mặt lạnh lùng nhìn Lê Châu Sa rồi lên tiếng: “Nếu như em không muốn phá, vậy thì… anh sẽ cưỡng ép phải phá.”
Ý của anh ấy chính là nếu cô ấy không phá thì anh ấy sẽ tự mình động tay phá đi đứa bé.
“Phan Huỳnh Bảo, tôi giết chết anh!”
Nguyễn Viết Dũng nhìn vào đôi mắt đau khổ tột cùng của Lê Châu Sa, anh ta giận dữ cầm lấy con dao ở bên cạnh đâm về phía người Phan Huỳnh Bảo.
Thấy động tác đó của anh ta, nước mắt của Lê Châu Sa không ngừng rơi xuống.
Cô chống thẳng sống lưng rồi véo chặt lấy lòng bàn tay của mình và gầm lên với anh ta: “Nguyễn Viết Dũng, đủ rồi!”
Cả người Nguyễn Viết Dũng bất giác trở nên cứng đờ.
Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn về phía Lê Châu Sa.
Nước mắt cô ấy rơi mãi không ngừng, cô cố hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh ta lạnh nhạt cất lời: “Bảo anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, bảo anh ta đi đi.”
Nguyễn Viết Dũng hung dữ liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi đuổi anh ấy đi.
Gương mặt Phan Huỳnh Bảo vẫn đang căng cứng, sau đó anh ấy rời khỏi đó cùng Trần Quân Phi.
Sau khi hai người kia rời đi, tất cả sức lực của Lê Châu Sa đều như bị rút cạn.
Cô ấy yếu ớt ngồi bệt dưới sàn, hai mắt trống rỗng vô hồn rồi cất tiếng cười nhẹ: “Ha ha ha.”
“Lê Châu Sa!”
Nguyễn Viết Dũng nhìn cô ấy như thế, đáy lòng cũng dần trỗi lên một cảm giác lo lắng.
Anh ta cúi người xuống nhìn vào gương mặt trắng bệch tuyệt vọng của cô ấy.
Nguyễn Viết Dũng đau xót muốn đỡ cô dậy nhưng lại bị cô từ chối.
“Không cần đỡ tôi.”
Lê Châu Sa lung lay người mình rồi nhìn anh ta mỉm cười, đôi mắt vô hồn chỉ nhìn mãi ra ngoài ô cửa.
Nguyễn Viết Dũng nhìn cô rôi cuộn chặt tay lại hỏi: “Phan Huỳnh Bảo vốn không hề có trái tim.
Trước đây tôi đã nói với em đừng thích người như thế, em xem đi bây giờ anh ta đối xử với em như thế nào?”
Cô ấy ôm lấy bụng mình rồi nhìn Nguyễn Viết Dũng kiên định nói: “Tôi sẽ không từ bỏ như thế đâu, tôi nhất định phải sinh đứa trẻ này ra.”
Sau khi nói xong, cô ấy nhanh chóng xoay người rời đi.
Nguyễn Viết Dũng nhìn theo bóng lưng của cô ấy, đôi mắt dần toát ra một vẻ bi thương cô độc.
Cho dù đã tới bước này, Lê Châu Sa vẫn… không muốn từ bỏ Phan Huỳnh Bảo sao? Rốt cuộc anh ta có gì đáng để cô ấy thích chứ?
Người đàn ông kia có thể tàn nhẫn đến mức muốn phá bỏ đứa con trong bụng cô ấy vậy sao cô ấy còn thích anh ta chứ?
“Bây giờ Châu Sa đang ở nhà Nguyễn Viết Dũng sao?”
Sau khi Hoàng Song Thư biết được chuyện Lê Châu Sa vẫn đang ở nhà Nguyễn Viết Dũng, cô hơi kinh ngạc nhìn sang Trần Quân Phi.
Còn anh lại lo lắng nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo.
Anh biết điều mà anh ấy vướng mắc nhưng lại không biết phải mở lời khuyên như thế nào.
Hoàng Song Thư rất thông minh, vừa nhìn là cô đã biết giữa hai người đàn ông có bí mật mà cô không biết.
Cô bước lên ôm lấy cánh tay Trân Quân Phi rôi dùng ánh mắt ra hiệu.
Anh thở dài một hơi rồi bước xuống tâng cùng cô.
Sau khi vào phòng ngủ anh mới nói hết nguyên nhân cho cô biết.
“Ý của anh là… thật ra cậu ấy… là đứa trẻ được sinh ra bằng phương phá ống nghiệm?”
“Ừ, chuyện này bọn họ vẫn luôn giấu kín nhưng không biết em ấy lại biết được từ lúc nào.
Em ấy vẫn luôn canh cánh chuyện này ở trong lòng, dù ngoài mặt không thể hiện ra nhưng anh biết thật ra em ấy cũng rất đau khổ.”
“Năm ấy hẳn là chú Phan Huỳnh Đức đã rất rất yêu mẹ”
Cô ngoảnh sang nhìn Trân Quân Phi, trong đôi mắt chất chứa sự thương cảm xót xa.
“Đúng thế, chú ấy rất yêu mẹ anh.
Chú ấy và bố anh là anh em song sinh, cả đời chú đã đau khổ vì mẹ anh rồi.
Anh mong Huỳnh Bảo có thể hạnh phúc.”
“Quân Phi, chuyện này cứ giao cho em.
Hoàng Song Thư nắm lấy tay anh, đôi mắt cũng ánh lên vẻ kiên định.
Sau khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô, ánh mắt của anh cũng dần ấm lên.
“Ð ƯỢC Mã Anh mong muốn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa có thể sống hạnh phúc bên nhau chứ không hy vọng hai người sẽ tôn tại bất cứ hiểu nhầm nào.
Hoàng Song Thư giấu Phan Huỳnh Bảo tới nhà của Nguyễn Viết Dũng.
Sau khi thấy cô, Lê Châu Sa lập tức hiểu ra cô tới là để làm người thuyết khách.
Cô ấy dửng dưng nhìn Hoàng Song Thư và nói: “Chị dâu, chị không cần nói giúp cho anh ấy đâu, em đã quyết định ly hôn rồi.”
Lê Châu Sa là người có tính cách mạnh mẽ, nếu như Phan Huỳnh Bảo đã không muốn đứa bé này vậy cô thà lựa chọn ly hôn một mình đưa con rời khỏi đây.
Hoàng Song Thư đau đầu đáp lại: “Nếu nghe xong mà em vẫn quyết như vậy thì chị sẽ đồng ý với em.”
Lê Châu Sa im lặng nhìn cô, sau khi nghe cô kể hết tất cả mọi chuyện, nước mắt của Lê Châu Sa rơi mãi không ngừng.
“Tên khốn này, tại sao… tại sao không nói với em?”
Sau khi biết Phan Huỳnh Bảo e ngại xuất thân của mình, Lê Châu Sa cực kỳ giận dữ.
“Chị nghĩ là Huỳnh Bảo thật sự sợ em sẽ xem thường cậu ấy.
Cậu ấy trước giờ vẫn luôn nghĩ rằng mình là kết tinh của tình yêu mà không ngờ rằng mình lại ra đời theo cách đó Đối với cậu ấy, đây là một đả kích hết sức nặng nề.”
“Tên khốn này… tên khốn này…”
Mắt cô ấy đã đỏ hoe, Lê Châu Sa lập tức đứng dậy rời khỏi nhà họ Nguyễn Viết Dũng.
Hoàng Song Thư nhìn theo bóng lưng của cô, đáy mắt dần lộ ra vẻ dịu dàng.
Vừa về tới nhà, Phan Huỳnh Bảo đã nhìn thấy Lê Châu Sa đang ngồi ở trên sofa.
Anh ấy hơi sững sờ, bước chân cũng trở nên ngập ngừng, lúc anh ấy định lên tiếng thì đột nhiên thấy Lê Châu Sa nhào vào lòng anh.
“Phan Huỳnh Bảo, giấu em rất vui sao?”
Lê Châu Sa nghẹn ngào nhìn anh ấy lên tiếng.
Đôi tay của Phan Huỳnh Bảo hơi cứng đờ, cho tới khi cô ấy kéo tay anh đặt lên bụng mình, khuôn mặt của anh ấy mới lộ ra vẻ chấn động.
Phan Huỳnh Bảo sững sờ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa.
“Phan Huỳnh Bảo, đây là con của chúng ta anh có biết không?”
Cả người anh lập tức căng cứng để mặc theo hành động của cô ấy.
- Em không quan tâm anh sinh ra thế nào, trong lòng em Phan Huỳnh Bảo chính là Phan Huỳnh Bảo, là người đàn ông em yêu nhất, là bố của con em.”
“Phan Huỳnh Bảo, anh nghe cho rõ đây.
Em yêu anh, em chỉ cần anh.
Anh không phải là quái vật, anh là người mang theo mong muốn mãnh liệt của bố mình ra đời.
Đã nghe rõ chưa?”
“Em… không để ý sao?”
Đôi môi của anh ấy hơi run lên, Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa rồi cất giọng khàn khàn..