Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa đã trở nên ngoan ngoãn hơn, anh hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo nhìn bằng ánh mắt này, trên mặt có chút phiền muộn: "Tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt này?" "Dáng về này của em khiến anh khá bất ngờ." Phan Huỳnh Bảo véo cằm Lê Châu Sa và cười nói.
Lê Châu Sa liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó kiễng chân lên nói: "Anh ở Mỹ không làm gì xấu sau lưng em chứ?"
Cơ thể Phan Huỳnh Bảo hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó, anh ấy đã thả lòng cơ thể.
Phan Huỳnh Bảo duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm eo Lê Châu Sa, dùng cằm xoa xoa cổ của cô ấy, cười với: "Anh có thể làm chuyện xấu gì chứ? Vợ yêu, anh rất nhở em." Trong lòng Lê Châu Sa dâng lên một niem ngọt ngào, cô vươn tay ra, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, thì thấm: "Buổi tối em sẽ chơi đùa với anh."
Trên giường, Lê Châu Sa luôn táo bạo hơn, bởi vì cô ấy thích Phan Huỳnh Bảo nên sẽ luôn phối hợp với anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo chạm vào khuôn mặt Lê Châu Sa và nói đẩy ẩn ý: "Ó, chỉnh em nói đấy nhé."
Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông, co thể Lê Châu Sa nhất thời cứng đờ,
Cô ấy có cảm giác rằng minh đã bước vào hang ổ của một con sói.
Vào ban đêm, Lê Châu Sa muốn khóc cũng không ra nước mắt nữa.
Quả nhiên cảm giác lúc đó của cô là đúng, cô không thể đổi được người chồng này? ...!
Mối quan hệ giữa Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào đã trở lại như cũ.
Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cũng thở phào nhẹ nhôm, dù sao thì Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào cứ bất hòa mãi như vậy cũng khiến người làm anh làm chị như họ không yên tâm, Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn hiếm khi gặp nhau, họ chỉ trò chuyện trên ứng dụng tin nhắn mà thôi.
Lê Châu Sa đang hợp tác điều trị với Trương Thiên Toàn.
Cô ấy mong được mang thai đứa con của Phan Huỳnh Bào một lần nữa.
Một tháng sau, Hoàng Song Thư tổ chức một buổi tiệc thịt nướng ngoài trời, cô đã gọi Vũ Băng Trang, Vũ Phương Thùy, còn có Vũ Vĩnh Kỳ, Vũ Hoàng Nam, Vũ Khả Hân, Điển Thanh Mây, tất cả cùng nhau ăn đồ nướng.
Có rất nhiều người, mọi người ngồi cùng nhau, trò chuyện và uống rượu.
Vũ Băng Trang vẫn cứ bị Vũ Vĩnh Kiệt quấn quít quấy rầy.
Vũ Vĩnh Kiệt rất nổi tiếng trong trường, rất nhiều cô gái nhỏ thích Vũ Vĩnh Kiệt và hay gởi thư tình cho cậu bé, nhưng Vũ Vĩnh Kiệt đều lạnh lùng từ chối.
Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kiệt cử dính lấy mình, bày ra về mặt không vui nói: "Này, cậu có thể đừng bám dính lấy tôi được không?"
Vũ Băng Trang vẫn không bày ra vè mặt hòa nhã với Vũ Vĩnh Kiệt.
Thực ra, cô bé không thực sự ghét Vũ Vĩnh Kiệt, nhưng cô ghét việc Vũ Vĩnh Kiệt cử coi cô như người thay thế cho Gạo Tẻ.
Vũ Băng Trang ghét phải là cái bóng của bất kỳ ai.
"Chị Gạo Tẻ, đây là món cánh gà tẩm mật ong yêu thích của chi, ăn thử đi." Vũ Vĩnh Kiệt nhìn Băng Trang với vẻ mặt hết sức dịu dàng ôn nhu.
Vũ Băng Trang thực sự thích ăn cánh gà, nhưng khi nghe thấy cái tên Gạo Tè, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang lại lạnh đi vài phần.
Cô bé không khách khí cẩm lấy cảnh gà trong tay Vĩnh Kiệt ném thẳng xuống đất.
Vũ Vĩnh Kiệt giật mình nhìn bộ dạng nổi giận của Băng Trang, khuôn mặt cậu bé vương một chút khổ sở.
"Tôi đã nói rồi, đừng lại gần tôi, tôi ghét cậu, tôi rất ghét cậu." Vũ Băng Trang giận dữ hét lên với Vũ Vĩnh Kiệt.
"Em thích chi." Vũ Vĩnh Kiệt cui người, nhặt cánh gà trên mặt đất lên, rồi lại nhìn Băng Trang và nhẹ giọng nói.
Vũ Bằng Trang nghe xong lời này, trong lòng dây lên một cảm giác khó tà.
Vũ Băng Trang chưa bao giờ càm nhận được loại cảm giác này Cô bé nhéo vào lòng bàn tay minh một cái đau điêng, "Băng Trang, đừng lỗ mãng như vậy.
Vũ Phương Thùy đi tới, thấy Vũ Băng Trang và Vũ Vĩnh Kiệt hình như đang cãi nhau, cô ta đành cất giọng nói.
"Chị." Băng Trang liếc nhìn Vũ Phương Thùy, sau đó lại nhìn Vũ Vĩnh Kiệt, tức giận rời đi.
Vũ Vĩnh Kiệt nhìn bóng lưng cô độc của Vũ Băng Trang, khuôn mặt cương nghị và đẹp trai của cậu bé hiện đầy vẻ cô đơn.
"Vĩnh Kiệt, em đừng để ý, đứa nhỏ này từ trước đến nay đều có tính khí kỳ quái như thế." Vũ Phương Thủy ôn nhu nói với Vũ Vĩnh Kiệt.
“Tính cách của Gạo Tẻ chính là như vậy, bất kể là tính cách gì, tôi đều thích." Vũ Vĩnh Kiệt nghiêm túc nhìn Vũ Phương Thủy.
Vũ Phương Thùy sững sờ nhìn Vũ Vĩnh Kiệt, không nói được lời nào.
Đột nhiên cô ta ghen tị với Vũ Băng Trang, dù sao thi Vũ Băng Trang cũng có một người theo đuổi tốt như Vũ Vĩnh Kiệt.
"Phương Thủy, sao cô không ăn? Khô hop khẩu vị sao?" Hoàng Song Thư nướng rất nhieu xiên, nhưng lại thấy Vũ Phương Thủy không ăn gì cả nên cô cất giọng nghi hoặc.
Vũ Phương Thủy nhin Phan Huỳnh Bảo đang di cùng Lê Châu Sa cách đó không xa, vẻ mặt cô đơn nói: "Tôi...!ăn không nổi." "Sao thế? Có khó chịu ở đâu không? Có cần tôi để bác sĩ kiểm tra một chút không?"
Hoàng Song Thư để xiên que trong tay xuống, đi đến chỗ Vũ Phương Thủy và hỏi.
"Không sao đâu, cô Song Thư, cô cử ăn ngon đi." Vũ Phương Thùy lắc đầu không nói gì nữa.
Hoàng Song Thư nhìn Vũ Phương Thùy, lông mày của cô hơi cau lại, một lúc lâu sau, Hoàng Song Thư mới cẩm một cái cánh gà lên và ăn.
Trần Quân Phi ngồi ở một bên và lấy khăn giấy lau môi cho Hoàng Song Thư, hai người nhìn nhau và mìm cười, cảm giác đặc biệt ấm áp và đẹp đẽ.
Vũ Phương Thủy nhìn mối quan hệ giữa Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, trong lòng có chút ghen ti.
Thật tuyệt nếu cô ta và Phan Huỳnh Bảo cũng có thể hòa hợp theo cách này, Tuy nhiên không bao lâu nữa, Phan Huỳnh Bảo sẽ sớm trở thành người của cô ta thôi, Người phụ nữ này, Lê Châu Sa, không xứng với Phan Huỳnh Bảo, không hể xứng...!
Buổi tối mọi người nhảy múa xung quanh lửa trại.
Ăn uống nhảy múa cười đùa với nhau, khoảng thời gian như thế này thật dễ chịu.
Vũ Vĩnh Kiệt vẫn cứ vây quanh Vũ Băng Trang.
Dường như cô bé cũng không dùng thái độ lúc ban ngày đối xử với Vĩnh Kiệt nữa, còn có thể khiêu vũ nhảy múa với cậu bé.
Điều này khiến Vĩnh Kiệt ngây ngất như đi trên mây.
Vũ Khả Hân dựa vào vòng tay của Vũ Hoàng Nam và chỉ vào Vũ Vĩnh Kiệt và Vũ Băng Trang đang nhày múa: "Nam, anh xem con trai của chúng ta kìa.
Em còn lo lắng rằng thằng bé sẽ không theo đuổi những cô gái như thế này chứ." "Ai nói con trai của anh sẽ không theo đuổi con gái chứ? Chẳng phải bây giờ nó đang làm rất tốt sao?" Vũ Hoàng Nam vuốt tóc Vũ Khả Hân, cười nhẹ.
Thời gian trôi nhanh, Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đều đã già đi với những dấu vết của thời gian trên khuôn mặt, nhưng cả hai đều đã đang và sẽ rất hạnh phúc.
"Không biết Bào Nhi với Trần Thanh Vũ ở bên kia như thế nào rối nhi?" Vũ Khả Hân chỉ vào những ngôi sao nhỏ trên bấu trời, u sầu nói.
"Hắn là rất hạnh phúc.
Cuối cùng thì bọn họ có thể bên nhau trọn đời, chúng ta đều nên chúc phúc cho bọn họ, đúng không?" Vũ Hoàng Nam ôm eo Vũ Khả Hân, đặt cằm lên bờ vai của bà ấy.
"Ứm, chúng ta nên chúc phúc cho họ.
Cuộc đời của họ quả thăng trầm rồi, cuối cùng sẽ không bao giờ xa cách nữa."
Đôi mắt Vũ Khả Hân đỏ hoe với vẻ cô đơn mở nhạt.
Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Vũ Khả Hân, Vũ Hoàng Nam nhẹ nhàng chạm vào tóc bà ấy và nói: "Sau này chúng ta cũng sẽ mãi mãi bên nhau.
Vĩnh Kiệt đã lớn rồi.
Vài ngày nữa anh sẽ đưa em về Provence, được không?" "Được." Vũ Khả Hân mim cười khi nghe điều này.
Vũ Hoàng Nam nhìn Vũ Khả Hân và nói một cách trìu mến: "Hân, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này." "Khéo nịnh nọt quá nhì." Vũ Khả Hân tựa vào vòng tay của chong minh, khóe môi khẽ nhếch lên,
Vũ Hoàng Nam cúi đầu âu yếm hôn lên lông mày của Vũ Khả Hân, đôi mắt của bà ấy dịu dàng và xinh dẹp lạ thường.
"Nếu Gạo Tẻ vẫn còn sống thì tốt nhi." Vũ Khả Hân bất giác đưa mắt nhìn về phía Vũ
Băng Trang, đôi mắt của bà ấy hơi tối sầm lại.
Không biết tại sao khi Vũ Vĩnh Kiệt và Vũ Băng Trang ở bên nhau, Vũ Khà Hân luôn cảm thấy rằng Vũ Băng Trang rất giống Gạo Tẻ.
Càm giác này mạnh đến nỗi Vũ Khả Hân không thể biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
"Gạo Tè...!thật đáng tiếc." "Anh nói xem, có khi nào Gạo Tẻ vẫn còn sống không? Mọi chuyện đều là âm mưu của Lâm Tấn Sang." Vũ Khả Hân liếc mắt, nghiêm túc hỏi chồng mình.
Vũ Hoàng Nam nhìn Vũ Khả Hân, dở khóc dở cười: "Gần đây em có đọc quá nhiều tiểu thuyết không vậy?" "Cũng có khả năng đó mà.
Em thấy Băng Trang và Gạo Tẻ thực sự rất giống nhau.
Anh xem cặp mắt kia, ngũ quan kia đều rất giống với chị Bào Nhi khi còn trẻ.
Em thực sự nghi ngờ rằng Vũ Băng Trang chính là Gạo Té." "Hân, em nghĩ nhieu quá rối" Vũ Hoàng Nam bất lực nói với Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân không hài lòng, bà ấy vẫn còn muốn nói nữa thì Vũ Phương Thủy tôi rót nước trái cây cho họ.
Vũ Khả Hân nắm lấy tay Vũ Phương Thủy, hỏi: "Cô Thủy, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"
Vũ Phương Thùy hiểm khi tiếp xúc với Vũ Khả Hân, nhưng cô ta vẫn gật đầu.
"Vũ Băng Trang là em gái ruột của cô sao?" Vũ Khả Hân nhìn Vũ Phương Thủy và hỏi một cách mong chờ.
Vũ Phương Thùy khó hiểu, lắc đầu nói: "Không phải, Băng Trang là đứa trẻ tôi nhặt được.
Lúc đó con bé bị thương rất nghiêm trọng, lúc tình lại cũng không nhớ gì cả, nên tôi đã chăm sóc cho em ấy đến bây giờ." "Cô nhặt được ở đâu?" Vũ Khả Hân hoàng sợ khi nghe như thế.
"Hình như là ở bãi rác cách con hẻm nhà chúng tôi không xa.
Lúc đó con bé bị thương nặng, không biết tại sao lại ở bên đồng rác, tôi đã đưa nó về điều trị." "Băng Trang...!không phải là em gái ruột của cô sao? Năm đó con bé bị thương nghiêm trọng, vậy cô nhặt về lúc nào, cô nhớ không?" Vũ Phương Thùy trả lời thành thật, Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đều run rấy nhìn nhau.
Khoảng thời gian này phù hợp với thời điểm Gao Tể được cho là đã chết đúng không?
Như vậy thì thi thể năm đó đếu là hiện trường giả sao? Quả nhiên là âm mưu của Lâm Tấn Sang.
Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam tò ra khá kich động khi biết tất cả những điều này.
Vũ Khả Hân muốn nói với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo rằng Vũ Băng Trang có lẽ là bé Gạo Tè, Trần Thanh Thảo,
Vũ Hoàng Nam thận trọng hơn Vũ Khả Hân, mặc dù từ những lời của Vũ Phương Thùy, có thể biết rằng Vũ Băng Trang có khả năng là Trần Thanh Thảo.
Nhưng không có bằng chứng nào chứng minh Vũ Băng Trang chính là Gạo Tẻ, điều duy nhất có thể chứng minh là xét nghiệm ADN, "Được rồi, chờ khi có kết quả thì chúng ta có thể nói cho Quân Phi biết chuyện này.
Sau khi nghe những gì Vũ Hoàng Nam nói, Vũ Khả Hân cũng cảm thấy chồng minh nói rất có lý.
Bây giờ nói chuyện này với Trần Quân Phi, nếu Vũ Băng Trang không phải là Gạo Tẻ thì chẳng phải sẽ khiến người ta thất vọng sao?
Vấn để này cần được thào luận kỹ hơn.
"Cậu Bảo." Vũ Phương Thủy từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo với về mặt không thoải mái ngồi trên sô pha đang day day trán.
Vũ Phương Thủy bước tới với về lo lắng và định chạm vào Phan Huỳnh Bào, nhưng lúc này anh ấy quay đầu lại và liếc nhìn Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy dường như sợ hãi trước đôi mắt xanh lục sâu thẳm và kỳ lạ của Phan Huỳnh Bảo, cô ta không dám chạm vào anh ấy.
"Tôi không muốn ai biết về chuyện đó, cô hiểu không?" Phan Huỳnh Bào hờ hững liếc nhìn Vũ Phương Thùy, nói với giọng trầm thấp và thờ ơ.
Chuyện xảy ra đêm đó, Phan Huỳnh Bảo luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ấy không biết điểu kỳ lạ ở chỗ nào.
Tính cách của Lê Châu Sa tương đối mạnh mẽ, nếu chuyện này để Lê Châu Sa biết, e rằng sẽ gây náo loạn không ít.
Trước khi điều tra đưoc moi chuyện, Phan Huỳnh Bảo sẽ không cho Lê Châu Sa biết những gì đã xảy ra đêm đó.
.