Hoàng Song Thư bất đắc dĩ nhìn Vũ Phương Thùy rồi chăm sóc cô ta một lúc lâu, mãi đến khi Vũ Phương Thủy mệt mỏi thì đám người Trần Quân Phi mới rời khỏi bệnh viện.
Vũ Phương Thùy nhìn Phan Huỳnh Bào đang đứng trước mặt mình thì khàn giọng nói: “Cậu chủ Bảo… đứa bé này không còn nữa, anh có thể… cùng với cô Châu Sa ở bên nhau lần nữa rồi.
Suy cho cùng thì chuyện lần này là do tôi không tốt, tôi cho rằng… có thể giữ lại đứa bé này, kết quả đứa bé này thật sự không thể cưỡng cầu mà.”
“Vũ Phương Thùy, người sau lưng cô là ai?” Phan Huỳnh Bào nhàn nhạt nhìn Vũ Phương Thùy, ánh mắt màu xanh lục của anh ấy hiện lên và kinh khủng dọa người,
Dường như Vũ Phương Thùy đã bị lời nói của Phan Huỳnh Bảo dọa sợ, vẻ mặt cô ta ảm đạm nói: “Lời này của cậu chủ Bảo là có ý gi? Tại sao tôi lại nghe không hiểu vậy?”
“Đừng để tôi tra ra được người đứng sau lưng cô, nếu không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thủy rói cất bước rời khỏi phòng bệnh.
Vũ Phương Thùy nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của Phan Huỳnh Bảo, ngón tay trắng bệch dùng sức nằm chặt chiếc chăn trên giường.
Sẽ không… bò qua cho cô ta?
Phan Huỳnh Bào… anh luôn luôn vô tình như vậy… nhưng mà tôi thật sự muốn biết anh làm sao không bỏ qua cho tôi đấy.
Ha ha…
Trước khi anh không bỏ qua cho tôi thì tôi đã… tự tay giết chết Lê Châu Sa rồi, tôi sẽ khiến cho cô ta đau đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong…
Đáy mắt Vũ Phương Thùy hiện lên sự kiên quyết đảng sợ, khuôn mặt cô ta vặn vẹo dữ tợn…
Quyết định rồi sao?” Trương Thiên Toàn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Châu Sa thì nhàn nhạt hỏi.
“Sớm muộn cũng sẽ có ngày này thôi.” Lê Châu Sa nhìn Trương Thiên Toàn, cố gắng để ép sự khó chịu trong lòng xuống,
Cẩn tôi đi theo em không?” Vẻ mặt Trương Thiên
Toàn vô cùng buon phien.
Truyện Đam Mỹ
Lê Châu Sa cầm lấy túi xách suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cô ấy mới lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Trương Thiên Toàn dựa vào vách tường sau lưng, ngón tay thon dài ngả ngớn sờ cằm rồi, sau khi đưa mắt nhìn thấy Lê Châu Sa lên xe rời đi thì anh ta mới cười lạnh một tiếng trở lại biệt thự.
Cuối cùng Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa cũng đến mức ly hôn, trò chơi đã bắt đầu, người có tư cách hô dừng chì có anh ta mà thôi.
Ủy ban nhân dân.
Sáng sớm Lê Châu Sa đã đến đây chờ Phan Huỳnh Bảo tới để ký tên.
Trước đó cô ấy đã gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Bảo nói rằng sáng nay sẽ qua đây ký tên làm thủ tục ly hôn.
Phan Huỳnh Bảo trả lời “được” nhưng Lê Châu Sa đã ở đây chờ hai tiếng mà vẫn không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo xuất hiện.
Lê Châu Sa không nhịn được lại gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Bảo một lần nữa, âm thanh trầm thấp của anh ấy vang lên từ bên kia.
“Phan Huỳnh Bảo… chúng ta đã nói buổi sáng sẽ đến kỷ tên rồi mà, bây giờ anh đang ở đâu?” Lê Châu Sa mim môi dò hỏi Phan Huỳnh Bảo bên kia điện thoại.
“Bây giờ anh có một số việc cần phải xử lý, sợ rằng phải dời lại rồi.” Phan Huỳnh Bảo dựa cơ thể vào ghế salon, bản tay cẩm di động không khỏi siết chặt lại.
“Cần bao lâu nữa?” Lê Châu Sa nhàn nhạt hỏi lại.
“Lê Châu Sa, em muốn ly hôn với anh như vậy sao?” Giọng điệu Lê Châu Sa cứ như gấp gáp muốn ly hôn với mình khiến Phan Huỳnh Bào vô cùng tức giận, vì thế giọng nói của người đàn ông không khỏi lạnh lùng hơn.
Trái tim Lê Châu Sa run lên bần bật, cô ấy rũ mắt xuống, hàng lông mi cong dài thấp thoáng dưới ảnh đèn.
Phan Huỳnh Bảo bên kia điện thoại không nói lời nào nữa, có lẽ khi đối diện với những lời này của Lê Châu Sa thì Phan Huỳnh Bảo không biết phải đáp lại như thế nào.
“Anh sẽ ly hôn với em, cho nên… em không cần gấp gáp như thế dâu” Sau khi Phan Huỳnh Bào lạnh nhạt nói xong thì nặng nề cúp điện thoại,
Trong điện thoại truyền tới âm thanh “tút tút”, Lê Châu Sa nhìn lên màn hình điện thoại một lúc lâu
Không biết trôi qua bao lâu, Lê Châu Sa mới đứng dậy, tinh thần hoàng loạn rời khỏi đó.
Đồng thời, tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phúc Kiến.
Sau khi Phan Huỳnh Bào ngắt điện thoại thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào di động, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông lạnh băng vô cùng khó coi.
Anh ấy phát ra một tiếng gào thét từ sâu trong đáy lòng, sau đó không không chế được quốc lấy điện thoại di động ném lên tấm kiếng đối diện.
Âm thanh thủy tinh rơi vỡ vang lên thâm thủy, Phan Huỳnh Bảo giống như không hề nghe thấy mà rơi vào trầm tư.
Ảnh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo, rọi lên sự đau khổ khó nói thành lời của anh ấy.
Châu Sa… Châu Sa…
Phan Huỳnh Bảo ôm chặt lấy cơ thể mình giống như một đứa trẻ rồi gọi tên Lê Châu Sa hết lần này đến lần khác.
As.
“Thật sự muốn ly hôn sao?” Hoàng Song Thư tựa vào ngực Trần Quân Phi, khi hay tin Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào thật sự muốn ly hôn thì tâm trang của cô cũng không tốt.
Cô không hy vọng Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ly hôn nhưng mà Lê Châu Sa lại kiên quyết muốn ly hôn như thế, còn Phan Huỳnh Bảo lại yêu Lê Châu Sa như vậy thì làm sao có thể đồng ý ly hôn chứ.
“Để hai người họ bình tĩnh lại một chút cũng tốt.” Trần Quân Phi sở lên mái tóc Hoàng Song Thư rồi bất đắc dĩ nói.
Anh cũng không muốn nhìn thấy hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa ly hôn nhưng mà đối với những chuyện tình cảm thế này, cho dù người ngoài có nói thế nào cũng vô dụng mà thôi.
“Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bảo.” Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi rồi khổ sở nói.
“Em trai cũng vậy mà, bọn họ sẽ tìm thấy hạnh phúc thôi, đừng lo lắng nữa.”
“Vâng.”
Hoàng Song Thư nhìn từng chiếc lá rơi bên ngoài cửa số, trong lòng cô vô cùng buồn phien.
Tin tức Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo sắp ly hôn bắt đầu truyền ra khắp thành phố.
Không chỉ trên báo mà trên các phương tiện thông tin đại chúng đều đưa tin về chuyện của hai người họ.
Còn có tin đồn nói rằng Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào ly hôn là do có người thứ ba chen vào,
Những ký già kia cứ như đánh máu gà vậy, vây quanh tập đoàn Phúc Kiến như muốn lấy được tin độc quyền.
Viết Dũng cũng biết hai người Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo muốn ly hôn, anh ta từ nước ngoài gọi điện thoại về cho Lê Châu Sa hỏi cô ấy rốt cuộc đã xày ra chuyện gì.
Lê Châu Sa chỉ bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”
“Chuyện trên báo có phài là thật không? Phan Huỳnh Bào và người phụ nữ khác ở bên nhau ư?” Viết Dũng hỏi tới.
Lê Châu Sa không trả lời mà lại cúp điện thoại.
Những ngày qua, Lê Châu Sa suy nghĩ rất nhiều.
Cô ấy đang nghĩ rằng có phải lúc bắt đầu bản thân mình yêu Phan Huỳnh Bảo là sai không?
Cô ấy theo đuổi Phan Huỳnh Bào, cô ấy yêu anh ấy, yêu đến mức đánh mất cả bàn thân mình.
Có lẽ chuyện lần này chính là một cơ hội tốt để cô ấy tỉnh táo lại.
“Châu Sa… Châu Sa…” Lúc nửa đêm, Lê Châu Sa nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói say rượu của Phan Huỳnh Bảo.
Trong ấn tượng của cô ấy, Phan Huỳnh Bào không phải là một người đàn ông thích uống rượu nhưng mà bây giờ mỗi ngày anh ấy đều sẽ đến quán rưou ngâm mình, mỗi ngày uống đến say khướt.
“Phan Huỳnh Bảo, về nhà đi.” Lê Châu Sa yên lặng nghe Phan Huỳnh Bảo gọi tên mình, cô ấy cảm giác như có ai đó đã dùng dao đâm vào tim mình chảy máu đầm đìa vậy.
Càm giác đau đớn này quá kịch liệt khiến cho Lê Châu Sa vô cùng thống khổ.
“Châu Sa… anh nho em, em có thể đến đây không? Anh cầu xin em… anh không chịu nổi nữa rồi Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo giống như một đứa trẻ lạc đường, âm thanh trầm thấp khàn khàn của anh ấy khiến người khác tan nát cõi lòng.
Cả người Lê Châu Sa đều căng thẳng, gương mặt xinh đẹp ảm đạm dưới ánh đèn của cô ấy hiện lên sự mềm yếu và đau đớn.
“Chúng ta… không cần gặp mặt nữa, ngày mốt hoàn thành xong thủ tục ly hôn đi được không? Những ngày qua, lúc nào Phan Huỳnh Bảo cũng không có thời gian nên thủ tục ly hôn của hai người họ vẫn luôn kéo dài.
Lê Châu Sa muốn sau khi ly hôn sẽ rời khỏi đây, đến một nơi khác sinh sống.
Có lẽ có phải chịu nhiều sự khác biệt về cách sống nhưng cô ấy sẽ cố gắng quên Phan Huỳnh Bào, tìm được một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
“Anh… uống say rồi, Châu Sa… anh rất đau.”
Phan Huỳnh Bảo tựa như làm nũng vậy, giọng nói trong đầu dây điện thoại bên kia vô cùng đau khổ.
Lê Châu Sa cầm điện thoại di động không hề cúp máy, chỉ mãi nghe hơi thở dồn dập của Phan Huỳnh
Bảo.
Cô ấy cũng rất đau…
Phan Huỳnh Bảo… anh biết không, em cũng rất đau.
“Anh… Ở quán rượu Lãnh Sắc, em có thể đển đây không? Coi như đây là… lần cuối cùng chúng ta gặp mặt… có được không? Anh sẽ ly hôn với em mà.” Phan Huỳnh Bảo tự nhủ.
Trái tim Lê Châu Sa như bị ai đó cửa mất.
Cô ấy nắm chặt lòng bàn tay lại, cuoi cùng vẫn không khống chế được mà rời khói biệt thự.
Sau khi Lê Châu Sa rời đi, cửa phòng bên canh cũng đồng thời được mờ ra.
Đôi mắt đỏ thẫm của Trương Thiên Toàn chìm sâu trong đêm tối giống như ác quỷ hút máu người vậy, quỷ quyệt đến kinh người...
“Phan Huỳnh Bảo, đứng lên đi.” Lê Châu Sa đi tới quán rượu Lãnh Sắc thì nhanh chóng nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang nằm ngủ ở trước quẩy.
Khách khứa ở quán rượu đã không còn bao nhiêu người.
Lê Châu Sa phiền não tiến lên nắm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo rồi gọi tên anh ấy thật to.
“Em đến rồi sao Châu Sa.” Phan Huỳnh Bào từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa.
Anh ấy cười nhẹ một tiếng, lào đào nghiêng ngã đứng dậy khỏi quầy rượu.
Lê Châu Sa nhin động tác của Phan Huỳnh Bào thì hai go má không khỏi căng thẳng, đỡ anh ấy đi ra khỏi cửa quán.
“Xe của anh đậu ở đâu?” Lê Châu Sa không lái xe đến bởi vì biết Phan Huỳnh Bào uống say nên cô phải đưa anh ấy trờ về.
“Anh… không muốn trở về, trong biệt thự trống rỗng, không có Châu Sa nên rất lạnh.” Phan Huỳnh Bảo lắc đầu, trong mắt hiện lên chút mê ly.
Lê Châu Sa đau lòng nhìn Phan Huỳnh Bào nhưng sau đó cô ấy lại nhanh chóng đè ép nỗi đau đớn kia xuống.
Cô ấy không thể mềm lòng được, không thể…
Cô ấy đã quyết định buông tha cho bàn thân mình, cũng buông tha cho Phan Huỳnh Bào cho nên… cô ấy tuyệt đối không thể đau lòng được… tuyệt đối… không thể.
“Ngoan, chúng ta đi về nhà được không?” Thấy Phan Huỳnh Bảo đã uống say đền mức nói sàng thì Lê Châu Sa chỉ đành bất đắc dĩ dỗ dành anh ấy giống như dỗ trẻ con.
Phan Huỳnh Bào nghe thấy giọng nói của Lê Châu Sa thì từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt màu xanh lục kia tràn ngập đau thương.
“Chúng ta đừng ly hôn có được không?” Phan Huỳnh Bảo nâng tay lên nhẹ nhàng sở lên mắt Lê Châu Sa rối nói.
Ngón tay nóng bỏng của người đàn ông dường như muốn đốt cháy cả người Lê Châu Sa vậy.
Cơ thể cô ấy run lên bần bật, nghiêng đầu sang một bên.
“Anh không muốn chia tay với em, Lê Châu Sa, anh yêu em… rất yêu rất yêu em…”
“Phan Huỳnh Bào…”
“Um.” Lê Châu Sa còn chưa nói hết thì Phan Huỳnh Bảo đã hôn lên môi cô ấy.
Lê Châu Sa mở mắt ra thật to nhìn Phan Huỳnh Bào, vẻ mặt lập tức tái nhợt xuống.
“Châu Sa.., anh yêu em… Châu Sa…”
Phan Huỳnh Bào ôm eo Lê Châu Sa, điên cuồng nghiền ép miệng cô ấy.
Động tác của người đàn ông cuồng dã không hề có chút thương tiếc, anh ấy cắn lên miệng Lê Châu Sa mạnh đến mức cô ấy cảm thấy miệng mình cũng tê dai hằn đi.
Lê Châu Sa cố gắng đầy cơ thể Phan Huỳnh Bào ra nhưng mà anh ấy rất cố chấp, bắt lấy eo Lê Châu Sa, làm thế nào cũng không chịu buông tay..