“Chị đi ra ngoài một chuyến, sao em lại ở đây vậy?" Vũ Phương Thủy chỉ giải thích cho có lệ, cấm lấy chìa khóa mở cửa ra.
Trần Thanh Thảo đi theo sau vào chỗ ở của Vũ Phương Thủy, đổ vật được trưng bày ở nơi này vẫn giống như trước kia, giống như trước khi Trần Thanh Thào chưa rời đi.
Không hiểu sao lòng cô bé lại dâng lên một chút buồn phiền.
“Đã ăn cơm chưa?" Thấy cô bé đờ đẫn nhìn bốn phía, con người của Vũ Phương Thủy trầm xuống, quay sang hỏi cô bé
Trần Thanh Thảo hoàn hồn, lắc đầu, ngồi lên ghế số pha ở phòng khách.
Vũ Phương Thùy buông túi xuống, sau đó đi vào phòng bếp làm cơm, tùy tiện làm hai tô mì rồi gọi Trấn Thanh Thảo xuống ăn.
Lúc Trần Thanh Thảo ra ngoài đã ăn rồi, thấy Vũ Phương Thủy đặt tô mì xuống, cô bé mới nhớ mình đã lâu không ăn đồ ăn do Vũ Phương Thủy làm nên lập tức ngồi xuống, cấm đùa trên bản và bắt đầu ăn.
Nhìn động tác ăn như hổ đói của cô bé, Vũ Phương Thùy có hơi buồn cười nói: "Ăn gấp gáp như vậy để làm gì? Vẫn còn mà
Trần Thanh Thảo cười một tiếng, lúng túng đưa mắt nhìn cô ta.
Sau khi hai người ăn mì xong, Vũ Phương Thủy đứng dậy đi dọn dẹp chén đũa xuống nhà bếp.
Nhìn bóng lưng của cô ta, đôi mắt của Trần Thanh
Thào hơi rũ xuống.
Lúc Vũ Phương Thủy rửa chén xong, quay đầu lại lập tức thấy vẻ mặt cô đơn của Trần Thanh Thảo đứng sau lưng mình.
Ánh sáng chập chờn trong đáy mắt của Vũ Phương Thùy, cô ta gỡ găng tay ra, sau đó hỏi Trần Thanh Thảo: "Sao vậy? Từ nãy đến giờ sao em cứ như đang có tâm sự vậy? Có chuyện gì thì nói cho chị nghe" “Chị ơi, chị có biết, gần đây chuyện công ty của anh hai và anh ba đều rối ren không ổn định không?" Nghe Vũ Phương Thủy nói, cô bé mới mở miệng hỏi.
“Ứ, chuyện này chị cũng đã nghe qua, sao vậy?" Vũ Phương Thủy nhận vai nói
Chị hai và chị ba cũng mất tích, không biết bị an bắt đi rồi.
Trần Thanh Thảo nhìn cô ta, đôi mắt hạnh đen nhánh đặc biệt chăm chú nhìn Vũ Phương Thủy,
Vũ Phương Thủy thay cô bé nhìn mình bằng ánh mắt này, khế cười nói: "Băng Trang, em đang nghi ngờ chị bắt cóc hai người bọn họ đi sao?"
Thấy cô ta lại trực tiếp nói điều này như vậy, lòng của Trần Thanh Thảo run lên bần bật.
Nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định nhìn cô ta.
“Em chỉ muốn biết, rốt cuộc thì có liên quan đến chị hay không thôi.”
Vũ Phương Thủy thở dài một hơi, tiến lại gần Trần
Thanh Thảo.
“Nếu như chị nói việc này không có liên quan gì đến chị thì em có tin hay không?" “Chỉ cần chỉ nói thì em đều tin, chị, năm đó chị đã cứu em, em vẫn luôn biết ơn chị.
Em vẫn luôn tin chi chính là người tốt, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, đúng không?"
Trần Thanh Thảo nắm lấy tay của Vũ Phương Thủy, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô ta.
Vũ Phương Thủy không trả lời mà chỉ nhún vai, Chi đã không còn thích Phan Huỳnh Bào nữa, cũng sẽ không để ý tới chuyện của Lê Châu Sa và anh ấy.
Em yên tâm đi, hai cô ấy mất tích thật sự không có liên quan đến chị
Trần Thanh Thảo thấy Vũ Phương Thủy nói như vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Em về trước đây, chiều nay em còn có phải thi nữa.
Ảnh mắt của Vũ Phương Thủy lóe lên một tia sáng nhẹ, cũng không ngăn cản cô bé.
Sau khi Trần Thanh Thảo rời khỏi, cô ta nhìn cái lý trước mặt mình, nghĩ đến lời nói của Trần Thanh Thảo, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười chế giễu.
“Người tốt sao?"
Người tốt chỉ biết để người khác ức hiếp, người tốt cũng không có kết cục tốt thì tại sao lại muốn làm người tốt chứ?
Hết lần này tới lần khác, cô ta chỉ muốn làm người "Choáng" xáu.
Người phụ nữ đứng lên cầm lấy cái lý trên bàn, ném vào thùng rác không thương tiếc.
Ba ngày sau đã xảy ra một chuyện lớn, hai tập đoàn Phúc Kiến và tập đoàn Trần Thăng bị người ta dat bom.
khi nhận được tin tức này, tất cả mọi người đều chạy ra khỏi tập đoàn nhưng vẫn có vài người bỏ mạng tại hai công ty.
Sau tiếng nổ tung, hai tòa nhà trong nháy mắt đổ nát, đây là vụ nổ đầu tiên lớn nhất thủ đô, tạm thời chưa rõ số người thương vong.
Trần Quân Phi làm việc ở tòa cao tầng của tập đoàn Trấn Thắng, sau cùng được người ta đào lên đưa vào bệnh viện, còn Phan Huỳnh Bảo thì sống chết không rõ.
Tin tức này sau khi được truyền ra đã thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao đây cũng là chuyện lớn, làm chấn động cả giới lãnh đạo trung ương.
Mà lý do vì sao hai tập đoàn lại xảy ra chuyện này thì cảnh sát còn đang vào cuộc điều tra.
Chỉ biết tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Phúc Kiến đã xong đời rồi.
Lâm Thanh Tùng tắt bảng tin đi, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Phúc Kiến, đứng sừng sừng ở thủ đô lâu như vậy mà lại xảy ra chuyện này.
Xem ra, người tên Trương Thiên Toàn kia cũng là một nhân vật không thể xem thường.
“Cậu chủ, cô Châu Sa tỉnh rồi a."
Lúc người đàn ông vẫn còn ngần người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người đàn ông mặc đồng phục quản gia đi vào phòng làm việc, cung kính nói với Lâm Thanh Tùng đang đứng bên cửa sổ và suy nghĩ gì đó.
Lâm Thanh Tùng lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nhìn quản gia và nói: “Ừ
Khi Lê Châu Sa thấy anh ấy thì có bất ngờ hay không?
Không biết cô ấy còn nhớ mình không nữa.
Lúc Lê Châu Sa tỉnh lại, không phải ở trong căn phòng tối đen ẩm ướt, cũng không phải trên con đường cây cối um tùm.
Cô ấy đang ở trên giường cao gối mềm, cách trang trí của căn phòng, nhìn qua vô cùng thanh lịch và xã hoa, vừa nhìn liền biết có giá trị xa xỉ.
Có thể thấy được thân phận chủ nhân chứa cháp Lê Châu Sa không hề đơn giản.
6/12 Lê Châu Sa sở bụng của mình, biểu cảm hốt hoàng, người giúp việc đứng bên cạnh lập tức nói: "Cô Châu Sa yên tâm, đứa bé trong bụng của cô rất khỏe mạnh, lúc cô hôn mê thì bác sĩ đã tỉ mỉ kiểm tra cho cô
Nghe vậy, vẻ lo lắng trên mặt cô ấy mới dẫn dẫn biến mất, đưa mắt nhìn người giúp việc, sau đó thở dài một cái.
Biết đứa bé trong bụng mình không có việc gì là tốt rồi, Lê Châu Sa thật sự không có can đảm nghĩ tới nếu như đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không muốn sống nữa.
“Cảm thấy thế nào rồi?" Ngay lúc đó, Lâm Thanh Tùng đi đến, anh ấy mặc một bộ đồ đen, nhìn vẻ ngoài rất đẹp trai phong độ.
Lúc người giúp việc thấy Lâm Thanh Tùng tới thì lập tức hành lễ với anh ấy, Lâm Thanh Tùng phất tay cho người giúp việc đi ra ngoài.
Lê Châu Sa nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai trước mặt mình, có chút nghi ngờ.
Hình như người đàn ông trước mặt này có hơi quen mắt, nhưng mà cô ấy lại không nhớ ra được mình đã gặp qua anh ấy ở đâu.
Lâm Thanh Tùng thấy Lê Châu Sa chỉ đờ người ra nhìn mình, mỏi mòng khẽ nhếch lên nói: "Không biết anh là ai à?" “Anh...!là? “Tôi có quen anh sao?" Lê Châu Sa ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Tùng hỏi.
“Anh là Lâm Thanh Tùng.
Ánh mắt Lâm Thanh Tùng sâu thẳm, giống như đang hoài niệm mà nói với Lê Châu Sa.
Ba từ...!Lâm Thanh Tùng khiến lòng của Lê Châu Sa chấn động, giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên cô ấy trợn to mắt lên.
Lâm Thanh Tùng...!cái tên này...!hình như cô ấy đã từng nghe ở đâu rồi, nhưng mà...!cuối cùng là nghe ở đầu chứ? “Anh là Lâm Thanh Tùng, chắc chắn anh sẽ trở nên người có thật nhiều tiền.
Đến lúc đó, em cậu giả cho anh, làm cô dâu của anh có được không?" “Vậy chờ đến lúc anh có thật nhiều tiền thì quay lại tìm em mình nha."
Một giọng nói non nớt kiên định vang lên bên tai Lê Châu Sai
Dường như cô ấy nghĩ đến điều gì đó, đồi mồi tái nhớt lập tức run rảy.
“Anh...!anh là câu bé...!lúc đó sao?"
Em vẫn còn nhớ sao?" Lâm Thanh Tùng thấy tê Châu Sa còn nhớ rõ chuyện trước kia, đôi mắt vốn nhìn rất lạnh lẽo, lúc này lại hiện ra vẻ dịu dàng.
“Anh...!bây giờ anh đã thành công rồi sao?" Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ âu phục thẳng thớm của Lâm Thanh Tùng, ra dáng một người ưu tú nên cũng biết anh ấy đã thật sự thành đạt.
Lâm Thanh Tùng đã từng là cậu bé bị bắt nạt ở trường học của Lê Châu Sa, gia đình anh ấy rất nghèo khổ, bố mẹ đều không cần anh ấy nữa.
Bà nội nhặt rác để nuôi sống Lâm Thanh Tùng, nên từ nhỏ anh ấy đã rất hiểu chuyện, mỗi ngày sau khi học xong đều giúp bà nhặt rác.
Có lần bị học sinh ở trường bắt nạt, được Lê Châu Sa cứu giúp, còn thường xuyên dẫn anh ấy đi chdi.
Lâm Thanh Tùng dân thích Lê Châu Sa, anh nói với cô ấy, chờ khi mình trở thành người có tiền, anh nhất định sẽ cưới cô ấy.
Lê Châu Sa vẫn nhớ rằng khi Lâm Thanh Tùng bị bắt nạt, cặp mắt của anh ấy lóe lên vẻ không chịu khuất phục.
Kể từ lúc đó, Lê Châu Sa đã rất rõ ràng, Lâm Thanh Tùng là một người vô cùng có bản lĩnh, cô ấy tìn nếu chuyển Làm Thanh Tùng muốn làm thì nhất định sẽ thành công.
Bây giờ nhìn thấy anh ấy đứng trước mặt mình, Lê Châu Sa càng tin chắc suy nghĩ ban đầu của mình.
“Đúng vậy, anh đã thành đạt rồi, nhưng mà em đã lập gia đình." Khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Thanh Tùng mang theo chút tiếc nuối.
"Cảm ơn anh đã cứu em" Lê Châu Sa thật sự không ngờ Lâm Thanh Tùng vẫn còn nhớ lời nói muốn kết hôn với cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô ấy cũng không biết nên trà lời anh ấy như thế nào.
“Tại sao em lại đi vào nơi đó? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Thanh Tùng hơi tức giận nhìn Lê Châu Sa.
Lúc đó Lê Châu Sa chật vật như vậy, trong bụng còn có đứa nhỏ, một người phụ nữ có thai làm sao lại xuất hiện ở nơi đó?
Lúc này Lê Châu Sa mới nhớ tới Hoàng Song Thư vẫn còn đang ở trong tay của Vũ Phương Thủy,
Cô ấy hốt hoảng xốc chăn trên người mình ra, lúc muốn xuống giường, Lâm Thanh Tùng đè tay của cô ấy lại.
“Cơ thể của em còn rất yếu, muốn làm gì thì cử nói với anh là được." "Chị hai vẫn còn ở chó đó, em nhất định phải đến đó cứu chị ấy.
Người phụ nữ và Phương Thủy khối không biết sẽ làm ra chuyện gì với chị ấy nữa.
"Nơi đó không còn người nào cả" Lâm Thanh Tùng nghe vậy, biết người mà Lê Châu Sa nói là Hoàng Song Thư, anh ấy lắc đầu với Lê Châu Sa.
Lúc Lâm Thanh Tùng cứu Lê Châu Sa, anh ấy đã cho người kiểm tra lại nơi đó nhưng vẫn không phát hiện ra người nào.
“Chỗ đó có một căn phòng trống, chắc chắn chị hai đã bị bọn họ bắt đến đó.
Lê Châu Sa lọ Vũ Phương Thùy sẽ làm Hoàng Song Thư bị thương, cô vội vàng muốn đi về cứu Hoàng Song Thư.
“Căn phòng đó không có ai." “Làm sao...!có thể như vậy được?" Lời của Lâm Thanh Tùng khiến cả người Lê Châu Sa như bị rút sạch sức lực trong nháy mắt.
Đáy mắt của cô ấy tràn đầy run sợ nhìn Lâm Thanh Tùng, đôi môi kịch liệt run rẩy.
“Anh sẽ giúp em tìm Hoàng Song Thư"
Lâm Thanh Tùng thấy Lê Châu Sa lộ ra vẻ mặt này, nhẹ nhàng nói.
“Cám ơn"
Vành mát Lê Châu Sa đã bắt đầu đò lên, cô lùng tùng quay sang nói với anh ấy,
Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy." Lâm Thanh Tùng không thích Lê Châu Sa nói lời cảm ơn như vậy với mình.
Đối với anh ấy mà nói, nếu ông trời đã cho anh gặp lại Lê Châu Sa lần nữa, nói không chứng là đang cho anh ấy một cơ hội.