Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 513





Vũ Phương Thùy vô cùng kích động, giận dữ hét lên với Trần Thanh Thảo ở đầu dây bên kia.

Nghe thấy giọng nói mất kiểm soát của Vũ Phương Thùy, gương mặt của Trần Thanh Thảo thoáng hiện lên sự đau khổ và bất đắc dĩ: “Chị, anh ba đã chết rồi.”
Lồng ngực Vũ Phương Thùy giống như bị người khác dùng một vật sắc bén hung hăng đâm vào, cảm giác này rất đau, rất đau…
Ngón tay cô ta trở nên trắng bệch siết chặt lấy điện thoại, một câu cũng không nói ra được.

Vào lúc này, không khí như dần dần trở nên vô cùng lạnh lẽo, hai người Vũ Phương Thùy và Trần Thanh Thảo cũng không nói câu gì.

“Băng Trang, chị sẽ không làm tổn thương em nhưng mà em cũng đừng ngăn cản chị.

Nếu không cho dù đối phương là em thì chị cũng sẽ không nương tay đâu.”
Sau một lúc lâu, Vũ Phương Thùy quăng ra một câu tàn nhẫn rồi lập tức cúp điện thoại.

Nghe tiếng bíp từ đầu dây bên kia, đáy mắt Trần Thanh Thảo hiện lên chút đau khổ.

Cô bé khổ sở cười một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngón tay cứng đờ dùng sức nắm chặt điện thoại.

Chị, tại sao… lúc nào chị cũng muốn làm ra chuyện như vậy… tại sao… không chịu nghe em nói một câu chứ?
“Đã tìm được chưa?” Ngày đầu tiên cục cưng nhỏ mất tích, Phan Huỳnh Bảo bên này cũng đã nhận được tin tức.

Phan Huỳnh Cục cưng nhỏ Lê Hoàng An nhất định phải tìm ra được tung tích đứa nhỏ, mặc kệ dùng bao nhiêu tiền cũng được.

Lê Hoàng An lợi dụng quan hệ của mình, rất nhanh đã khoanh vùng mục tiêu ở chỗ Vũ Phương Thùy, đồng thời nhanh chóng tìm ra nơi ẩn nấp của cô ta.

“Xem ra lần này Vũ Phương Thùy này điên thật rồi nhỉ? Trương Thiên Toàn cũng đã chạy trốn mà cô ta lại dám bắt cóc con của anh.” Lê Hoàng An gửi địa chỉ cho Phan Huỳnh Bảo, trên mặt mang vẻ giễu cợt.

Người phụ nữ Vũ Phương Thùy này, nhất định không chịu tỉnh ngộ, biết rất rõ Phan Huỳnh Bảo hoàn toàn không yêu cô ta mà còn đi làm ra chuyện điên cuồng như vậy, không phải người điên thì là cái gì?
Gương mặt Phan Huỳnh Bảo căng chặt, sắc mặt lạnh lùng tàn độc nhìn tin nhắn trên điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Cậu gọi cho tôi vài người, bây giờ tôi sẽ lập tức đi qua đó.”
“Tôi đi với anh.” Lê Hoàng An đứng dậy, bình thản nói.

Nếu như một mình Phan Huỳnh Bảo đi đến đó, Lê Hoàng An cảm thấy vẫn có chút nguy hiểm.

Mặc dù thân thủ của Phan Huỳnh Bảo không tệ nhưng mà dù sao thì anh ấy chỉ có một tay, Lê Hoàng An lo lắng như vậy cũng bình thường.

“Huỳnh Bảo, hai người muốn đi đâu vậy?” Lúc Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An muốn đi cứu cục cưng nhỏ, Đinh Ngọc Diệu thấy dáng vẻ muốn ra ngoài của hai người thì nhịn không được mở miệng hỏi.

“Anh và Lê Hoàng An có việc phải làm, em ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, đừng đi đầu biết không?”
Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo phức tạp nhìn cô ta, nhàn nhạt dặn dò.

“Em muốn đi với anh.” Đinh Ngọc Diệu khẩn trương đi lên nắm cánh tay của Phan Huỳnh Bảo lại.


Dáng vẻ ỷ lại của người phụ nữ khiến trong lòng Phan Huỳnh Bảo trở nên phức tạp.

Anh ấy hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta rồi nói: “Ngoan, anh và Lê Hoàng An sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
Tình cảm của Đinh Ngọc Diệu đối với mình, Phan Huỳnh Bảo đều biết rất rõ nhưng từ đầu đến cuối anh ấy chỉ xem cô ta như em gái mà yêu thương.

Tình yêu cả đời này của anh ấy đã trao hết cho Lê Châu Sa, không có cách nào để trao cho bất cứ người phụ nữ nào khác được nữa.

“Được, em ở nhà chờ anh.” Đinh Ngọc Diệu nhìn gương mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, hai gò má ửng hồng nhè nhẹ, cắn môi nhỏ giọng nói với anh ấy.

Sau khi Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An rời khỏi, Đinh Ngọc Diệu vẫn ngây người nhìn theo bóng lưng Phan Huỳnh Bảo.

Người của Lê Hoàng An đã lái xe tới.

Lê Hoàng An mở cửa xe ra, đợi sau khi Phan Huỳnh Bảo lên xe thì anh ta quay sang, lười biếng nói với anh ấy: “Thật là hâm mộ số đào hoa của anh mà.”
“Đừng nói nhảm nữa, lái xe đi.” Gương mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo cứng lại, đôi mắt xanh lục nguy hiểm nheo lại, liếc Lê Hoàng An một cái.

Lê Hoàng An lười biếng nhìn anh ấy, cười nhẹ nói: “Có phải cảm thấy có lỗi với Lê Châu Sa không?”
“Lê Hoàng An.

Mặt Phan Huỳnh Bảo tối sầm lại, dường như rất tức giận quay sang cảnh cáo anh ta.

“Anh nói xem, nếu như Lê Châu Sa biết anh không chỉ không chết mà bên cạnh lại có thêm một người phụ nữ thì không biết cảm giác của cô ấy như thế nào nhỉ?”
“Anh nói xem sau anh lại giống anh hai của mình như vậy, chuyên môn đi chọc hoa đào chứ?”
Phan Huỳnh Bảo không thèm để ý lời anh ta nói, chỉ bình thản dời ánh mắt lạnh như băng ra ngoài cửa sổ.

Thấy Phan Huỳnh Bảo không nói lời nào, Lê Hoàng An cảm thấy vô nghĩa, cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.

Lê Hoàng An chở Phan Huỳnh Bảo đến nơi ẩn núp của Vũ Phương Thùy, lúc bọn họ đi vào thì Vũ Phương Thùy đang dùng tay bóp vào người đứa bé khiến cậu nhóc khóc lên ầm ĩ.

Khi Lê Hoàng An đá văng cửa, đương nhiên Vũ Phương Thùy cũng bị giật mình.

Cô ta quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lê Hoàng An đứng ở cửa.

Lúc này, anh ta đang ngậm một điều thuốc trông rất thản nhiên.

“Cô Thùy, chỗ này cũng dễ tìm thật nha.” Lê Hoàng An nheo mắt lại, nhìn Vũ Phương Thùy rồi cười chế giễu nói.

“Anh… sao anh tìm được nơi này?” Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lê Hoàng An, sắc mặt của cô ta không khỏi tái nhợt hơn.

Cô ta bình tĩnh lại, dùng sức nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi quay sang hỏi Lê Hoàng An.

Lê Hoàng An lười biếng liếc mắt nhìn cô ta, khinh thường nói: “Cô cảm thấy là tại sao, hửm?”
“Anh muốn mang đứa bé của Lê Châu Sa đi sao? Tôi cho anh biết, anh đừng mơ” Vũ Phương Thùy nhanh chóng nghĩ ra mục đích của Lê Hoàng An khi đến đây.


Anh ta phá hủy công ty của Trương Thiên Toàn, mà anh ta lại là bạn tốt của Trần Quân Phi nên nhất định đến đây để cứu đứa nhỏ của Lê Châu Sa.

Cô ta vất vả lắm mới bắt cóc đứa nhỏ của Lê Châu Sa đến đây, đương nhiên sẽ không để cho Lê Hoàng An dễ dàng mang đứa bé này đi.

Vũ Phương Thùy vẫn luôn ôm đứa nhỏ khóc thút thít vào trong ngực, anh mắt cảnh giác nhìn Lê Hoàng An.

“Thả đứa nhỏ ra thì tôi có thể tha cho cô một mạng” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ sau lưng Lê Hoàng An.

Lúc Vũ Phương Thùy nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Bảo, cả người đều kịch liệt run rẩy, hai mắt trợn to đến đáng sợ.

Phan Huỳnh Bảo? Người đàn ông xuất hiện ở trước mặt của Vũ Phương Thùy chính là người khiến cô ta vẫn nhớ mãi không quên, Phan Huỳnh Bảo đó sao?
“Huỳnh Bảo, anh vẫn… còn sống.

Em biết anh vẫn còn sống, em biết mà.”
Vũ Phương Thùy mấp máy môi, đi về phía Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn cô ta, đưa tay phải ra rồi lạnh nhạt nói: “Trả đứa nhỏ lại cho tôi.”
Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng mà không hề mang theo chút sao động nào, Vũ Phương Thùy đang muốn lại gần Phan Huỳnh Bảo nhưng ngay lập tức cảm thấy bản thân giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.

Sắc mặt cô ta trắng hơn nữa, ngay cả cơ thể cũng không ngừng run rẩy.

Đúng rồi, Phan Huỳnh Bảo vì đứa bé mới xuất hiện, nếu như không có đứa bé này thì anh ấy cũng sẽ không xuất hiện.

Nghĩ đến khả năng này, Vũ Phương Thùy càng dùng sức ôm chặt đứa bé trong ngực, vẻ mặt trào phúng nhìn thẳng vào Phan Huỳnh Bảo.

“Anh muốn mang đứa bé này đi à? Nếu như… em không đồng ý thì sao?”
Vũ Phương Thùy ngạo mạn hất cằm lên nhìn Phan Huỳnh Bảo, trên mặt không mang theo chút biểu cảm nào.

“Đừng đùa với dao, sẽ có ngày đứt tay đấy.” Khuôn mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo căng lại, đôi mắt xanh biết dọa người khi nhìn Vũ Phương Thùy lại không mang theo chút cảm tình nào.

Vũ Phương Thùy nghe vậy, nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

Mặt cô ta lạnh xuống, cất giọng châm chọc Phan Huỳnh Bảo: “Chơi với dao có ngày đứt tay sao? Cho dù em thật sự muốn chơi dao để đứt tay thì anh có thể làm gì?”
“Lê Hoàng An.” Phan Huỳnh Bảo thấy cô ta cố ý ôm đứa nhỏ uy hiếp mình thì anh ấy lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta, sau đó lập tức ra lệnh cho Lê Hoàng An.

Anh ấy muốn cho Vũ Phương Thùy một con đường sống nhưng mà cô ta lại không muốn, nếu đã như vậy thì anh ấy cũng không muốn tiếp tục vờn đuổi cô ta nữa.

“Xoạt.” Lê Hoàng An vung tay lên, một đám người vệ sĩ áo đen đã nhanh chóng bao vây căn phòng.

Cánh tay ôm đứa nhỏ của Vũ Phương Thùy không khỏi run lên, đứa nhỏ vẫn luôn cựa quậy khóc không ngừng.


Thấy con khóc thút thít, tay Phan Huỳnh Bảo không tự chủ siết chặt thành quyền.

“Vũ Phương Thùy, cô có muốn chết thì tôi sẽ cho cô toại nguyện, cô cảm thấy đạn của tôi nhanh hay là tay của cô nhanh hơn.” Sắc mặt Lê Hoàng An lạnh lùng, uy hiếp nói với Vũ Phương Thùy.

Vũ Phương Thùy vẫn luôn kéo dài thời gian, cho thấy rõ cô ta không muốn chết.

Sắc mặt cô ta kịch liệt run rẩy, qua hồi lâu sau, Vũ Phương Thùy mới quay sang nói với Phan Huỳnh Bảo: “Xem như em muốn chết, em cũng muốn kéo đứa bé này chết cùng.

Bây giờ các người cũng nhiều người, em không thể phản kháng lại nhưng mà nếu em và đứa bé này cũng chết thì sao?”
Vũ Phương Thùy nói xong, không biết lấy cây dao từ nơi nào ra, nhằm ngay cổ đứa bé, khinh thường nhìn Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An.

“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.” Cả người Phan Huỳnh Bảo Cả người tản ra khí lạnh sắc nhọn nhìn về phía Vũ Phương Thùy.

Ánh mắt si mê của Vũ Phương Thùy nhìn vào gương mặt của Phan Huỳnh Bảo, sau đó nhỏ giọng nỉ non: “Phan Huỳnh Bảo, em yêu anh rất nhiều, vứt bỏ hết tất cả để yêu anh, tại sao anh lại không thể yêu em chứ?”
Vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo không thay đổi nhìn dáng vẻ say mê của cô ta, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Vũ Phương Thùy thấy Phan Huỳnh Bảo lộ ra biểu cảm chán ghét thì cả người như bị kích thích, điên cuồng gào to lên: “Vì sao không thể yêu em, rõ ràng em gặp anh trước, anh đối xử rất tốt với em, rất dịu dàng nhưng mà… Sau này tại sao lại yêu Lê Châu Sa, rốt cuộc cô ta có cái gì tốt chứ? Cô ta có thể làm những gì cho anh, em cũng có thể làm giống vậy, vì sao anh không thể yêu em?”
“Pằng.

Lúc Vũ Phương Thùy đang điên cuồng gào thét, Lê Hoàng An thấy thời cơ đến, súng trong tay nhắm đến tay Vũ Phương Thùy, nã một phát.

Cô ta hét thảm một tiếng, đứa bé trong tay cũng trượt xuống từ tay cô ta.

Phan Huỳnh Bảo nhanh nhẹn ôm lấy đứa bé đang khóc lớn vào trong lòng.

Kỳ quái thay, đứa bé lúc đầu vốn đang khóc lóc ầm ĩ không ngừng, thế nhưng lúc được Phan Huỳnh Bảo ôm lấy thì lại lập tức ngừng khóc.

Trên khuôn mặt trắng noãn tràn đầy nước mắt, đôi mắt xanh lục xinh đẹp nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo, sau đó nhếch miệng mở nụ cười.

Thấy đứa trẻ cười vui vẻ như vậy, trái tim vốn đang lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo cũng dần dần mềm nhũn ra.

“Đưa cô ta đến đồn cảnh sát.” Phan Huỳnh Bảo thu hồi tầm mắt trên người đứa bé lại, sắc mặt không đổi nhìn thoảng qua Vũ Phương Thùy đang quỳ rạp trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ rồi lạnh lùng ra lệnh cho Lê Hoàng An.

“Phan Huỳnh Bảo.” Khi Phan Huỳnh Bảo ôm đứa bé đi đến cửa, Vũ Phương Thùy che cánh tay bị thương của mình lại, khàn giọng gọi tên anh ấy.

Cơ thể Phan Huỳnh Bảo căng cứng lợi hại, không quay đầu, cũng không nói gì.

“Em thật sự rất yêu anh.” Vũ Phương Thùy nhìn bóng lưng lạnh lùng tàn nhẫn của người đàn ông, nước mắt từ từ rơi xuống.

Cả đời này của cô ta chỉ yêu duy nhất một người đàn ông, chỉ có Phan Huỳnh Bảo, cô ta thật sự rất yêu Phan Huỳnh Bảo, thật sự rất yêu anh ấy.

Hai chân Phan Huỳnh Bảo tiếp tục bước đi, cũng không quay đầu mà rời khỏi nơi đây.

“Ệ ai o.

Sau khi Phan Huỳnh Bảo mang đứa bé lên xe, cục cưng nhỏ quơ cánh tay ngắn ngủn của mình, cũng không hề biết rằng mình mới từ ranh giới sinh tử trở về.

“Cục cưng nhỏ, bố là bố của con đây.” Phan Huỳnh Bảo nhìn cục cưng nhỏ xinh đẹp trong lòng, trái tim mềm nhũn hẳn ra.

Phan Huỳnh Bảo vụng về vuốt ve gương mặt non mềm xinh đẹp của con, cảm giác mong manh ấy đã kích thích trái tim của anh ấy.


Phan Huỳnh Bảo phát hiện, con thật sự rất bé nhỏ, rất yếu ớt, lúc anh ấy ôm con vào trong ngực, thậm chí còn lo lắng mình sẽ bóp vỡ đứa bé trong ngực mình.

Loại cảm giác này rất vi diệu.

Cục cưng nhỏ chớp mắt giống như không hiểu Phan Huỳnh Bảo đang nói gì, tủi thân đáng thương chớp chớp mắt.

Thấy dáng vẻ đáng thương của cục cưng nhỏ như thế, khỏe môi Phan Huỳnh Bảo không khỏi cong lên.

“Chậc chậc, nhìn lại gương mặt anh một chút xem, làm gì còn dáng vẻ cậu chủ Bảo cao ngạo lạnh lùng trước kia nữa?” Sau khi Lê Hoàng An bảo người của mình đưa Vũ Phương Thùy đi thì lại trở về xe một lần nữa, vừa tiến đến đã lập tức nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang đùa giỡn, lấy tay chọt vào gương mặt xinh đẹp của đứa bé.

Anh ta nhịn không được cong môi, lắc đầu nói với Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo liếc mắt nhìn Lê Hoàng An rồi lạnh nhạt nói: “Cậu có con thì sẽ hiểu rõ cảm giác này thôi.”
“Bây giờ anh thay đổi nhiều rồi, quả nhiên Lê Châu Sa là một người phụ nữ không tâm thường.” Lê Hoàng An nhướng mày từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng xoa xoa cằm nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo trước kia vừa lạnh lùng lại nhạt nhẽo, dường như không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Nhưng mà Phan Huỳnh Bảo của bây giờ lại dịu dàng hơn nhiều so với trước đây, có lẽ là bởi vì ở bên Lê Châu Sa nên anh ấy đã bị ảnh hưởng.

“Quay về đi.” Nghe thấy tên Lê Châu Sa, bàn tay của Phan Huỳnh Bảo khôn khỏi siết chặt lại.

Ánh mắt anh ấy hiện lên vẻ chán nản và phức tạp, cúi đầu hôn lên gương mặt đứa bé.

“Con trai anh thật sự rất giống anh đấy, sau này lại là một anh chàng đẹp trai rồi, biết đâu sẽ đi ra ngoài gây tai họa cho con gái người ta nữa.”
Lê Hoàng An nhìn cục cưng nhỏ trong ngực Phan Huỳnh Bảo, nhịn không được nói nhảm vài câu.

“Làm sao bây giờ? Vẫn chưa tìm được sao? Cuối cùng là ở đâu chứ?” Từ lúc con trai bị mất tích, cả người Lê Châu Sa trở nên lo lắng bất an.

Hai người Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo vẫn luôn ở cùng Lê Châu Sa, nhìn thấy cô ấy như vậy thì Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều rất lo.

“Châu Sa, em không cần lo lắng, tổng giám đốc Thanh Tùng nhất định sẽ giúp chúng ta tìm được cục cưng nhỏ ma.

“Đúng vậy! Chị ba, chị đừng quá lo như vậy, sẽ nhanh tìm được thôi.” Trân Thanh Thảo nghĩ đến Vũ Phương Thùy, tâm trạng lại phiên muộn không thôi.

Cô bé không biết Vũ Phương Thùy đang ở đâu, mà cho dù biết Vũ Phương Thùy ở đâu thì cũng bất lực cho nên nói chuyện cô ta bắt cục cưng nhỏ nói cho Lâm Thanh Tùng, thông qua anh ấy để tìm Vũ Phương Thùy.

“Làm sao em có thể bình tĩnh được chứ? Vũ Phương Thùy đã sớm điên rồi, cô ta sẽ làm tổn thương cục cưng nhỏ bất cứ lúc nào.

Cô ta hận em như vậy, sao có thể đối xử tử tế với con em được?” Lê Châu Sa đỏ mắt, dùng sức vặn ngón tay mình.

Nghe vậy, Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo nhìn nhau, hai người cũng không nói chuyện nữa.

Bầu không khí dần dần trở nên vô cùng căng thẳng, ngay lúc tất cả mọi người lo lắng đến sự an toàn của đứa nhỏ thì Lâm Thanh Tùng mang theo người đi từ bên ngoài vào.

Thấy Lâm Thanh Tùng trở về, Lê Châu Sa cũng không ngôi yên được nữa, cô ấy lập tức đứng dậy xông về phía anh ấy.

“Lâm Thanh Tùng, đã tìm thấy con của em chưa?” Gương mặt của Lê Châu Sa trắng bệch, đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và trống rỗng.

Lâm Thanh Tùng nhìn thấy cô ấy như vậy, ánh mắt mang theo chút lo âu: “Châu Sa, em không cần căng thẳng như vậy, người của anh đã tìm thấy nơi ẩn nấp của Vũ Phương Thùy rồi nhưng mà….