Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 527: Em Nỡ Bỏ Rơi Phan Huỳnh Bảo Hay Sao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phan Huỳnh Bảo ôm lấy vòng eo của Lê Châu Sa, đôi môi mỏng dán lên trên vành tai của cô ấy, khẽ cười và nói: “Đồ ngốc, anh tin tưởng em.

Vì vậy nên anh sẽ không ghen đâu."
Câu nói này khiến cho cả con tim Lê Châu Sa đều bất giác nhảy cẫng lên.
Cô ấy chớp chớp đôi mắt, đặt bàn tay lên trên lồng ngực của Phan Huỳnh Bảo, nhẹ nhàng xoa xoa và nói: “Đợi sức khỏe của Thanh Tùng khỏe lại một chút thì em sẽ quay về cùng với anh.

Anh phải ngoan ngoãn nghe lời của anh hai không được tùy ý di chuyển bậy bạ, có biết chưa?"
"Được." Phan Huỳnh Bảo cười yếu ớt và nói.
Dáng vẻ hai người họ tựa sát vào nhau vô cùng ấm áp và đẹp đẽ.
Trần Thanh Thảo đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, đôi má ửng đỏ.

Cô bé cũng không muốn quấy rầy khiến cho Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo cụt hứng như vậy.
Nhưng mà, hiện giờ cô bé thật sự không thể không làm phiền hai người bọn họ.
"Anh ba, chị ba.” Sau khi Trần Thanh Thảo ho khan một tiếng rồi mới hằng giọng một cái, gọi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo.
Hai người họ vốn dĩ còn đang đắm chìm trong bầu không khí lưu luyến bin rịn, thoáng chốc bị Trần Thanh Thảo phá hỏng hết.
Trên gương mặt Lê Châu Sa hiện lên sự ngượng ngùng nhàn nhạt, cô ấy nhẹ nhàng đẩy Phan Huỳnh Bảo ra.
Phan Huỳnh Bảo thì lại chẳng hề gì, anh ấy chỉ cau mày nhìn Trần Thanh Thảo mà thôi.
"Anh ba, em không có cố ý đâu.” Thấy Phan Huỳnh Bảo dùng ánh mắt này để nhìn mình, vẻ mặt Trần Thanh Thảo tủi thân níu lấy góc áo, tội nghiệp đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Quấy rầy sự thân mật của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, Trần Thanh Thảo cũng cảm thấy mình rất vô tội.
"Gạo Tẻ, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lê Châu Sa thấy Trần Thanh Thảo nói như thế, trên gương mặt mang theo sự ngượng ngùng nhàn nhạt.

Cô ấy hờn dỗi nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi nhìn Trần Thanh Thảo và hỏi.
"Quả thật là xảy ra chuyện rồi.

Anh Thanh Tùng biết được đôi mắt của anh ấy sẽ vĩnh viễn không có cách nào để cứu chữa, cảm xúc hiện giờ rất kích động.

Những người y tá kia cũng không dám đến gần anh Thanh Tùng, cũng không có cách nào giúp anh Thanh Tùng xử lí vết thương được.

Chị ba, chị nói xem bây giờ phải làm sao đây?"
Trần Thanh Thảo vỗ vỗ vào đầu.

Nghe thấy câu hỏi của Lê Châu Sa mới nhớ ra hôm nay mình đến đây để tìm Lê Châu Sa là vì chuyện gì.

Lê Châu Sa nghe xong, sắc mặt không khỏi trắng bệch một mảng.

Cô ấy không thể ngờ rằng Lâm Thanh Tùng lại biết được chuyện đôi mắt của anh ấy không thể nhìn thấy được nhanh đến như thế.
"Bây giờ chị lập tức cùng em đến đó để xem thử anh ấy như thế nào” Lê Châu Sa sầm mặt xuống rồi quay đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng bóp bóp lòng bàn tay của Lê Châu Sa, âm thanh mang theo sự yếu ớt và khản đặc, nói: “Không cần phải để tâm đến anh, em đi đi."
"Vâng.” Lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến trái tim của Lê Châu Sa hiện lên vài phần gợn sóng.
Cô ấy dựa sát vào bên bờ má của Phan Huỳnh Bảo, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của anh ấy rồi mới rời khỏi phòng bệnh cùng với Trần Thanh Thảo.
Nhìn Lê Châu Sa và Trần Thanh Thảo rời đi, đôi con người của Phan Huỳnh Bảo thấp thoáng hiện lên vài phần trầm ngâm.
"Cút ra...!Cút."
"Tổng giám đốc Thanh Tùng, xin anh hãy...!phối hợp với công tác điều trị của chúng tôi.” Lê Châu Sa và Trần Thanh Thảo vừa mới bước đến thì đã nghe thấy bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng la hét thống khổ và kháng cự của Lâm Thanh Tùng.
Lê Châu Sa nhìn Trần Thanh Thảo, cô bé lập tức hoảng loạn cúi đầu xuống, tỏ ý rằng đến cô bé cũng không biết rất cuộc Lâm Thanh Tùng bị làm sao nữa.
Sau khi đôi con người của Lê Châu Sa khẽ tối sầm xuống đôi chút, lúc vừa định bước vào trong phòng bệnh của Lâm Thanh Tùng thì lúc này lại có một bàn tay chặn lại đường đi của Lê Châu Sa.
Người chặn Lê Châu Sa lại không phải là ai khác mà chính là Vũ Phong.
"Vũ Phong, anh làm cái gì đấy?” Lê Châu Sa vẫn chưa mở miệng thì Trần Thanh Thảo đứng ở một bên không hiểu chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Phong một cách khó hiểu và hỏi.
Vũ Phong nhưởng đôi mắt lạnh lẽo ấy lên, trên gương mặt chẳng hề có bất kì cảm xúc nào.

Anh ta chỉ nhìn vào Lê Châu Sa, âm thanh lạnh nhạt tựa như nước đá.
"Cô Châu Sa, tôi đã từng nói nếu như cô đã không thể đáp lại tình cảm của đại ca thì đừng tiếp cận anh ấy nữa."
"Tôi nói này, sao anh lại như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ anh muốn anh Thanh Tùng chết hay sao? Hiện giờ người có thể khuyên được anh Thanh Tùng chỉ có chị ba mà thôi.

Anh mau mau tránh ra đi, có được không vậy?” Trần Thanh Thảo nhìn Vũ Phong, trên gương mặt xinh đẹp phồng lên một cơn giận dữ.
Vũ Phong vẫn cứ chẳng hề nhúc nhích như cũ, chỉ lạnh nhạt hờ hững nhìn Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa biết rằng Vũ Phong chỉ là muốn tốt cho Lâm Thanh Tùng.

Cô ấy không có trách Vũ Phong, cũng không trách Vũ Phong dùng thái độ lạnh nhạt này để đối xử với mình.
Cô ấy chỉ hít sâu một hơi dài, yên tĩnh nhìn gương mặt lạnh lùng ấy của Vũ Phong rồi chậm rãi nói: “Vũ Phong, anh nói đi.

Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?"
Vũ Phong hờ hững rũ mí mắt xuống và nói: “Nếu như cô đã không thể đáp lại tình cảm của đại ca, vậy thì xin cô đừng tiếp cận..."
"Tổng giám đốc Thanh Tùng, anh chảy máu rồi.

Tôi cầu xin anh đấy, để chúng tôi chữa trị cho vết thương của anh đi."

Vũ Phong vẫn chưa nói xong thì bên trong phòng bệnh đã truyền đến tiếng khẩn cầu của y tá.

Trước giờ Lâm Thanh Tùng vẫn luôn là một người đàn ông rất ga lăng và phong độ, về cơ bản thì sẽ không xảy ra tình huống như thế này.

Hiện giờ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đổ vỡ lung tung liên tục, hàng lông mày của Lê Châu Sa cau chặt lại.
Cô ấy mặc kệ Vũ Phong đang cản mình lại, dùng một tay hất phẳng tay của Vũ Phong ra.

Lúc Vũ Phong vẫn còn muốn chặn Lê Châu Sa lại, gương mặt Lê Châu Sa mang theo vẻ lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị nói: “Vũ Phong, có phải là anh thật sự muốn trở mắt nhìn Lâm Thanh Tùng chết đi hay không?"
Lời nói mang theo sự uy nghiêm và lạnh lùng của Lê Châu Sa khiến cho Vũ Phong trước giờ vẫn luôn lạnh lùng và kiềm chế bản thân dường như cũng đã bị giật mình.
Ngón tay của anh ta cứng đờ tới nỗi không ra hình dáng gì, đôi con người hiện lên một sự u ám nhìn vào Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa không còn để tâm tới Vũ Phong nữa, cô ấy nắm lấy tay của Trần Thanh Thảo rồi đi vào bên trong phòng bệnh.
"Lâm Thanh Tùng.” Lúc Lê Châu Sa bước vào, bên trong phòng bệnh là một mảng hỗn độn.

Lâm Thanh Tùng mở đôi mắt trống rỗng ấy và ngồi phía trên giường bệnh.

Vết thương ở trên người đã bắt đầu rách ra, thấp thoáng thấm một chút đỏ tươi ra bên ngoài.
Nhìn Lâm Thanh Tùng trong bộ dạng như thế này, Lê Châu Sa bấu chặt lòng bàn tay của mình, đáy mắt hiện lên một tầng sương mỏng.

Cô ấy gọi tên của Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng vốn dĩ còn đang trong trạng thái cảm xúc kích động giống như là một con dã thú bị thương, sau khi nghe thấy giọng nói của Lê Châu Sa thì cả cơ thể chợt run lên.
Anh ấy gầm nhẹ một tiếng, nhìn về một phương hướng không rõ tên và phẫn nộ hét lên: “Cút, cút hết đi cho tôi.

Tôi không muốn gặp ai hết."
"Cô Châu Sa, giờ phải làm sao đây? Nếu như còn không xử lí vết thương nữa thì sau này chỉ sợ là sẽ rất phiền phức.” Một người y tá đi đến gần Lê Châu Sa, ánh mắt lo lắng nhìn vết thương trên người của Lâm Thanh Tùng.
Vết thương trên người của Lâm Thanh Tùng, dĩ nhiên là Lê Châu Sa cũng đã nhìn thấy nó.

Cô cấu chặt vào lòng bàn tay rồi bước đến chỗ Lâm Thanh Tùng, nắm lấy tay của anh ấy đang chống ở trên giường.
Dường như Lâm Thanh Tùng bị động tác của Lê Châu Sa kích động đến, cả cơ thể của anh đều rùng mình một cách kịch liệt.
Cảm nhận được động tác của Lâm Thanh Tùng, ánh mắt của Lê Châu Sa hiện lên tia sáng nhàn nhạt.

Cô ấy chậm rãi nói: “Đừng có từ chối em, Thanh Tùng."

"Em...!biết cả rồi có phải không?” Sắc mặt Lâm Thanh Tùng ảm đạm gào thét lên một tiếng, đau đớn đến không tả nổi.
"Đúng, em đã biết cả rồi.

Nhưng mà, em tin tưởng ở anh.

Lâm Thanh Tùng, anh sẽ khỏe lại thôi, mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp lại thôi."
Lê Châu Sa nhẹ nhàng vươn tay ra sờ vào đầu của Lâm Thanh Tùng và nói.
Động tác của người phụ nữ rất dịu dàng, khiến cho Lâm Thanh Tùng bất chợt quyến luyến không thôi.
Lâm Thanh Tùng tựa lên trên người của Lê Châu Sa, đau khổ đến cùng cực.
Lê Châu Sa thấy cảm xúc của Lâm Thanh Tùng đã khôi phục không ít thì liền kêu y tá lập tức thay thuốc cho Lâm Thanh Tùng.
Bởi vì động tác kích động lúc nãy mà vết thương của Lâm Thanh Tùng đã hiện ra một lớp thịt trắng bệch mơ hồ, nhìn mà cảm thấy đau lòng vô cùng, đáng sợ đến lạ thường.
Trong lòng Lê Châu Sa có chút không chịu nổi, cô chuyển dời tầm mắt đi chỗ khác.
Nửa tiếng đồng hồ sau, y tá thay thuốc xong thì rời đi.
Trần Thanh Thảo nhìn Lê Châu Sa rồi nhỏ giọng nói: “Chị ba, chị ở lại đây chăm sóc tốt cho anh Thanh Tùng nhé.

Em về nhà nấu canh gà cho anh ấy."
"Um."
Lê Châu Sa gật gật đầu.

Sau khi nhìn Trần Thanh Thảo rời đi, cô ấy đứng dậy định đỡ Lâm Thanh Tùng nằm xuống, nhưng mà Lâm Thanh Tùng lại nắm lấy tay của Lê Châu Sa, không để cô ấy rời đi.
Lâm Thanh Tùng của thời khắc này giống hệt như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, dường như anh ấy lo lắng rằng sau khi Lê Châu Sa rời đi thì sẽ không quay trở lại nữa.
"Em đỡ anh nằm xuống thôi, em sẽ không đi đâu cả.” Lê Châu Sa có chút bất lực nhìn Lâm Thanh Tùng, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của anh ấy và nói.
Cơ thể của Lâm Thanh Tùng giống như bị cái gì đó kích thích vậy, nắm tay dần dần siết chặt lại, đến cuối cùng thì chậm rãi buông lỏng ra.
"Lê Châu Sa...!Mắt của anh...!đã không nhìn thấy nữa.

Anh đã trở thành một đứa mù rồi."
Sau khi Lê Châu Sa giúp Lâm Thanh Tùng đắp chăn ngay ngắn xong thì nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong đau khổ của Lâm Thanh Tùng.
Nghe xong, hốc mắt của Lê Châu Sa hiện lên vài phần sương mờ nhàn nhạt.
"Không có, sẽ không đâu.

Bác sĩ chỉ nói là hồi phục rất khó khăn, không có nói là chẳng có cách nào hết.

Thanh Tùng...!anh hãy tin ở em, sẽ khỏe lên thôi."
"Em sẽ rời xa anh phải không?” Lâm Thanh Tùng trầm mặc hồi lâu cũng chẳng nói điều gì, sau đó thì mở miệng hỏi.
"Sẽ không đâu.” Lê Châu Sa sẽ chăm sóc cho Lâm Thanh Tùng, mãi cho đến khi anh ấy khỏi hẳn mới thôi.
"Thật sao? Em thật sự sẽ không rời xa anh chứ?” Lời nói của Lê Châu Sa, cho dù là an ủi anh ấy hay là như thế nào đi chăng nữa cũng khiến cho Lâm Thanh Tùng kích động vô cùng.
Cơ thể của Lâm Thanh Tùng bắt đầu run lên một cách dữ dội.


Anh ấy nắm thật chặt lấy tay của Lê Châu Sa, nắm rất chặt rất chặt.
Lê Châu Sa nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của Lâm Thanh Tùng.

Cô ấy thở dài một hơi và nói: “Em nói sẽ không rời xa anh thì sẽ thật sự không rời xa anh đâu."
"Vậy còn...!Phan Huỳnh Bảo thì sao? Em nỡ...!bỏ rơi Phan Huỳnh Bảo hay sao?” Đôi mắt của Lâm Thanh Tùng vô hồn nhìn về phía của Lê Châu Sa.

Không biết là nhìn về phương hướng của Lê Châu Sa, hay là nhìn về phương hướng nào khác.
Nghe thấy Lâm Thanh Tùng nhắc đến tên của Phan Huỳnh Bảo, trái tim Lê Châu Sa bất chợt đập mạnh lên.
Qua một hồi lâu sau, Lê Châu Sa mới nhếch khóe môi, bình thản nói: “Anh ấy sẽ không tức giận đâu.

Thanh Tùng, anh cứ yên tâm đi.

Mọi thứ đều sẽ ổn trở lại mà thôi."
Trong lòng của Lâm Thanh Tùng hiện lên một nỗi đau khổ và đố kỵ.
Anh ấy đố kỵ Phan Huỳnh Bảo có thể giành lấy trái tim của Lê Châu Sa.

Anh ấy đã nhớ về Lê Châu Sa lâu đến như thế.

Kể từ khoảnh khắc đầu tiên khi vừa mới gặp được Lê Châu Sa, Lâm Thanh Tùng đã mãi luôn nhớ về Lê Châu Sa.

Nhưng mà...!bây giờ...
Sự tin tưởng mà Lê Châu Sa dành cho Phan Huỳnh Bảo khiến cho Lâm Thanh Tùng cảm thấy vô cùng đố kỵ một cách kì lạ.
"Có phải là vết thương đau hay không? Em đi gọi bác sĩ cho anh.” Lê Châu Sa không biết được bên trong lòng của Lâm Thành Tùng đang nghĩ về điều gì.

Cô ấy tưởng rằng Lâm Thanh Tùng bị đau là do vết thương nên liền đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ cho Lâm Thanh Tùng nhưng bị anh ấy chặn lại.
Lâm Thanh Tùng hờ hững lắc đầu, âm thanh khản đặc nói với Lê Châu Sa: "Không cần đâu, anh không sao."
"Lê Châu Sa, em về chăm sóc cho Phan Huỳnh Bảo đi.

Hiện giờ anh rất ổn, chẳng có vấn đề gì xảy ra cả."
Nghe xong, đôi mắt của Lê Châu Sa thấp thoáng hiện lên một tia lo lắng.
Cô nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Tùng rồi rũ mí mắt xuống và nói: “Được, vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Một lát nữa em sẽ đến thăm anh."


.