Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 72





Gã ta không để ý đến tôi, chỉ dùng ánh mắt mỉa mai liếc nhìn tôi một cái rồi phất tay sai người mang tôi đi.

Tôi sợ hãi nhìn tên cảnh sát canh ngục đang giữ chặt lấy cánh tay tôi, mạnh mẽ lôi kéo tôi đi, nhưng tôi không dám giãy giụa bởi vì sau lưng tôi chính là đầu của một khẩu súng.

Những người này nhất định không phải cai ngục, rốt cuộc bọn họ là ai?
Tôi nuốt nước bọt, đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị đám người kia áp giải lên xe.

Cửa nhỏ phía sau phòng tạm giam là một con hẻm nhỏ, những người này muốn đưa tôi ra ngoài, bọn họ bảo là cần thẩm vấn riêng gì đó.

Tôi không biết mấy người này là ai nhưng chắc chắn không phải người tốt lành gì?
Dùng súng uy hiếp tôi đi theo như thế không giống hành vi của cảnh sát, ngược lại giống như xã hội đen hơn.

Chẳng lẽ có người muốn hại tôi cho nên mới kêu mấy người này tới đây để uy hiếp tôi sao?
Nghĩ đến đây, trái tim của tôi không khỏi trở nên run rẩy.

“Rốt cuộc các người là ai? Sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy các người?”
Tôi thử nói chuyện với những người này nhưng bọn họ không để ý tới tôi, mặt mày vẫn lạnh lùng thưởng thức khẩu súng lục ở trong tay.

Nhìn súng lục của họ, tôi cúi gằm mặt không nói gì nữa.

Xe đã đi được một đoạn đường rất dài, lúc tôi cảm thấy hơi choáng váng thì mới phát hiện xe đã ngừng lại.

Hai người đàn ông tạm giam tôi xuống xe trước, sau đó lập tức bắt tôi xuống xe.

Tôi liếm môi bất đắc dĩ xuống khỏi xe, sau đó bị họ đẩy đi tới bên hông một căn nhà gỗ nhỏ.

Tôi giật mình nhìn căn nhà gỗ nhỏ trước mặt, không tiếp tục đi nữa.


Dường như người đàn ông phía sau rất bất mãn vì tôi đột nhiên ngừng lại, ngay lập tức đẩy mạnh tôi một cái rồi lạnh mặt nói: “Đứng yên đấy làm gì? Đi mau.”
Tôi siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Rốt cuộc các người là ai? Tôi không biết điều nào trong pháp luật thủ đô quy định thẩm vấn phạm nhân phải tới một nơi hẻo lánh như thế này?”
Làm gì có ai tới một nơi vắng vẻ thế này hỏi cung phạm nhân chứ? Giống y như muốn giết người vậy? “Nhiều lời như vậy làm gì? Con đàn bà kia, mày muốn chết à?” Tính tình của người đàn ông phía sau hình như không được tốt lắm, gã ta lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi dùng giọng điệu lạnh lẽo nói.

Tôi nắm chặt tay, trong lòng không biết phải làm sao, tôi không muốn đi vào căn nhà gỗ nhỏ này, nói không chừng khi tôi vừa đi vào thì những người này sẽ tìm cách giết tôi diệt khẩu.

“Đi vào” Thấy tôi do dự, sắc mặt của người đàn ông phía sau trở nên dữ tợn móc súng lục ra, chĩa thẳng vào trán tôi nói.

Tôi sầm mặt xuống, tuy trong lòng hơi sợ hãi nhưng vẫn không biểu hiện nỗi sợ lên mặt: “Quả nhiên các người không phải cảnh sát thật sự? Rốt cuộc ai sai các người tới đây?” “Đi vào” Gã ta không kiên nhẫn chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ, sắc mặt vô cùng âm u nói với tôi.

Tôi nhìn thứ trong tay họ trông không giống như đồ giả nên cũng không dám khiêu khích họ bằng cách này nữa, tôi muốn được sống.

Tôi cắn răng bước đi, lúc đi vào nhà gỗ nhỏ thì ngay lúc này cánh cửa của căn nhà “kẽo kẹt” một tiếng đóng lại.

Nghe thấy tiếng cánh cửa đã bị đóng lại, trong lòng tôi trở nên hoảng hốt, quay đầu lại thì nhìn thấy có mấy tên đàn ông đang đứng ở cửa giống như đề phòng tôi chạy trốn vậy.

“Làm việc.

Người đàn ông vừa rồi dùng súng chĩa vào tôi ra lệnh cho hai người đàn ông bên cạnh.

Họ muốn làm cái gì?
Tôi sợ hãi không ngừng lui ra phía sau, mãi đến khi bị đẩy vào trong một góc nhìn người đàn ông đang từng bước tiến lại gần mình, tôi không thể nói ra được câu nào.

“Con đàn bà kia, nếu cô ngoan ngoãn thừa nhận tội giết người thì chúng tôi sẽ thả cô ra, nếu cô không thừa nhận thì cũng đừng trách chúng tôi không nương tay.”
Người đàn ông đang nói chuyện cười mỉa mai nhìn chằm chằm tôi, sau đó ném áo khoác xuống đất rồi chậm rãi cởi bỏ cúc áo của mình.


Tôi nhìn động tác của họ, dường như máu huyết trên người đều đông cứng lại, tôi nuốt một ngụm nước miếng, khẽ quát với họ: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?” “Ký vào tờ giấy nhận tội này, thừa nhận cô giết chết ông cụ Trần thì chúng tôi sẽ lập tức đưa cô trở về phòng tạm giam”
Một người đàn ông cao gầy đi tới trước mặt tôi ném một tờ giấy cho tôi và kêu tôi ký tên lên trên đó.

Tôi nhìn sơ qua thì thấy là đơn nhận tội, họ kêu tôi ký cái này à? Còn không phải muốn tôi thừa nhận tội giết ông nội sao? Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý làm chuyện này.

Tôi nắm chặt tay ngẩng đầu lên, cao ngạo nói với họ: “Tôi nói cho các anh biết, chuyện tôi không làm thì đừng hòng bắt tôi thừa nhận” “Nếu đã như vậy cũng đừng trách chúng tôi” Người đàn ông cao gầy vừa nói xong thì lập tức ném đơn nhận tội sang một bên rồi vung tay lên, sau đó bốn năm người đàn ông cao to đi lên bao vây lấy tôi.

Tôi nhìn động tác của mấy người này, toàn thân rơi vào trạng thái căng thẳng, tôi không biết những người này muốn làm gì nhưng hôm nay chắc bọn họ đang muốn ép buộc tôi phải thú nhận những tội lỗi này.

“Cút ngay” Tôi nghiến răng quát to với mấy người đàn ông đang vây quanh tôi.

Họ cười mỉa mai một tiếng, một người đàn ông nhào tới chỗ tôi, nắm được cổ tay của tôi rồi sau đó xé quần áo của tôi xuống.

“Cút ngay, đừng đụng vào tôi.”
Nhìn hành động của họ, tôi lập tức biết những người này muốn làm gì, tôi hoảng sợ mở to hai mắt quát lớn.

“Bắt lấy hai chân cô ta, che miệng cô ta lại” Một người đàn ông đột nhiên ra lệnh, chẳng mấy chốc tôi bị bắt lấy, miệng cũng bị họ bịt kín.

Tôi lắc đầu muốn tránh khỏi tay của những người này, nhưng dù sao sức lực của họ cũng mạnh hơn tôi, mặc kệ tôi cố gắng giãy giụa như thế nào thì cũng không tránh khỏi được.

“Hu hu hu.” Tôi lắc đầu, nước mắt cũng sắp chảy ra nhưng những người này vẫn không chịu buông tha cho tôi.

Họ cởi sạch quần áo của tôi, sờ soạng trên người tôi, họ muốn cưỡng hiếp tôi.

Là ai muốn hại tôi bằng cách này, nếu tôi bị họ giết chết thì họ sẽ ném tôi tới một nơi không người rồi chôn tôi sao?
Đang lúc một người đàn ông đưa bàn tay vào giữa hai chân tôi, nước mắt của tôi không nhịn được mà chảy ra.


Trần Thanh Vũ… Cứu tôi… Trần Thanh Vũ..

“Pằng pằng pằng” Ngay khi tay của người đàn ông kia với vào trong thì ngoài cửa truyền đến tiếng súng.

Những người đó lập tức rời khỏi người tôi, móc súng lục ra muốn bắn vào người tôi.

Vào lúc tôi vẫn chưa phản ứng lại được thì hai chân và ngực đã bị trúng một phát súng.

Đôi mắt tôi trừng lớn, khi cảm giác đau đớn xâm nhập đến toàn thân, bóng tối dần dần nuốt lấy tôi “Giết hết bọn chúng.”
Tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc, theo sau đó là tiếng súng, kế tiếp là có người ôm chặt lấy tôi.

Điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được chính là nhịp tim mạnh mẽ của người nọ.

“Huỳnh Bảo Nhi, mở mắt ra, Huỳnh Bảo Nhi”
Là ai đang kêu tên của tôi? Giọng nói hoảng loạn thậm chí mang theo chút sợ hãi từng tiếng từng tiếng vang lên bên tai tôi.

“Cậu chủ, đã giải quyết xong bọn chúng rồi, chúng đều là người Nguyễn Mỹ mời đến để làm nhục Huỳnh Bảo Nhi, toàn bộ đều đã khai hết rồi.”
Trong lúc mê man, tôi nghe thấy một giọng nói vô cùng xa lạ và cứng cỏi, tôi chưa từng nghe thấy giọng nói này bao giờ, nhưng không hiểu tại sao lại khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.

“Giết hết toàn bộ, không giữ lại kẻ nào, sau đó đưa xác tới biệt thự của Nguyễn Mỹ để cô ta nhớ dai một chút.” “Bảo Nhi, em tỉnh rồi sao?” Tôi chìm nổi trong bóng đêm thật lâu, lúc tỉnh lại thì đã nghe thấy giọng nói của Lê Minh Quang, tôi cảm thấy khóe mắt hơi đau đớn khô khốc.

Tôi hoảng hốt mở to mắt, sau đó đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai dịu dàng của Lê Minh Quang.

Tôi cắn môi, khàn giọng gọi tên của Lê Minh Quang: “Minh Quang..

Nơi này là… đâu vậy?” “Ở đây là bệnh viện, em còn nhớ chuyện hôm qua không?” Lê Minh Quang đứng lên đỡ tôi ngồi dậy, sau đó rót một ly nước đưa cho tôi uống.

Tôi nghe Lê Minh Quang nói xong thì sắc mặt không khỏi trắng bệch, trong đầu lập tức nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Tôi còn nhớ rõ tôi bị một vài tên cảnh sát giả mạo đưa đi, họ đưa tôi đến một căn nhà gỗ nhỏ muốn cưỡng hiếp tôi, sau đó… có người đi vào, những người đó nổ súng vào người tôi.


Cái loại đau đớn đến tận xương tủy này, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ sự đau đớn đó.

Rất đau…
Lúc tôi vừa định kích động muốn đứng dậy thì chỗ ngực đã truyền tới cơn đau nhè nhẹ.

“Đừng kích động, bác sĩ nói ngực của em bị trúng đạn, tuy không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn bị thương rất nghiêm trọng.” Lê Minh Quang thấy tôi kích động muốn đứng dậy thì lập tức đỡ lấy tôi, hoảng hốt nói với tôi.

Tôi liếm cánh môi rồi nhìn Lê Minh Quang, trầm giọng nói: “Em… không chết sao.”
Bị bắn một viên đạn vào tim, lúc ấy tôi cho rằng chắc chắn mình sẽ chết nhưng không ngờ tôi vẫn còn có thể sống.

“Nói bậy bạ gì vậy? Tim của em không giống với người bình thường, hơi nghiêng về bên phải một chút, cho nên viên đạn không bắn thủng vào tim của em” Lê Minh Quang nhẹ nhàng nắm lấy tay của tôi, dường như tôi có thể cảm nhận được tay của anh ấy vô thức run rẩy một chút.

Anh ấy cũng đang sợ hãi sao?
Tôi liếm cánh môi, sắc mặt hiện lên vẻ tái nhợt yếu ớt, chua xót nói: “Minh Quang, anh cũng đang sợ hãi sao?” “Bảo Nhi, thực xin lỗi.” Ảnh mắt của Lê Minh Quang trở nên ảm đạm nói lời xin lỗi với tôi.

Sau khi tôi nghe xong thì lắc đầu, yếu ớt nói: “Vì sao lại muốn xin lỗi em?”
Tôi gặp phải chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới Lê Minh Quang cả.

Lê Minh Quang dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi một cái, ánh mắt của anh ấy trở nên vô cùng sâu xa, tôi nhìn không hiểu cảm xúc trong đáy mắt của anh ấy.

Lê Minh Quang cũng không giải thích gì, chỉ chua xót nói với tôi: “Tôi không bảo vệ em thật tốt cho nên mới khiến em gặp phải những chuyện này.” “Không liên quan tới anh, em chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?” Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng tôi như vậy? Tôi thật sự tò mò muốn biết rốt cuộc người này là ai? “Tạm thời còn chưa biết được, anh cũng chỉ nhận được điện thoại nói em bị người ta đưa đi, anh không yên tâm nên mới mời một người bạn tới giúp.

Lúc bọn anh đi tới thì mấy người đó cũng vừa ra tay với em.” Lê Minh Quang giải thích sơ qua về tình huống ngay lúc đó, nhưng trong đầu tôi mơ màng nhớ lại hình như lúc ấy đã xảy ra một cuộc đấu súng? Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ sao? “Tôi không cần trở lại nhà giam sao?” Tôi cắn môi nhìn Lê Minh Quang hỏi.

Rốt cuộc bây giờ tôi là người bị tình nghi, nằm ở đây thế này sẽ không sao chứ? “Đã tìm được chứng cứ, cũng tìm được hung thủ rồi, sáng sớm hôm nay bên cảnh sát đã làm sáng tỏ mọi chuyện, em được vô tội phóng thích.”
Tìm được hung thủ rồi? Là Nguyễn Mỹ sao?
Tôi giật mình nhìn Lê Minh Quang, Lê Minh Quang chỉ vuốt tóc tôi nói: “Hung thủ là một y tá trong bệnh viện, chỉ vì cô ta ghen ghét em cho nên mới muốn hãm hại em.

Cảnh sát đã lục soát được thuốc cấm khiến tim suy kiệt từ chỗ của cô ta và một ít dấu vân tay còn sót lại, mấy thứ đó là chứng cứ có thể chứng minh cô ta vu oan hấm hại em.”.