Tuy công phu của Cuồng Nguyệt tốt, Diêm Khánh lại càng tốt hơn, rốt cục bắt được Cuồng Nguyệt, lần thứ hai ép nàng đáp ứng, Cuồng Nguyệt uy vũ không khuất phục, quay mặt không để ý hắn, nhưng trong lòng ô hô ai tai* nói: Mẹ của ta nha, đau chết ta! Cuồng Nguyệt nàng không thích nhất chính là bị người uy hiếp, thật là mất mặt bao nhiêu a!
* than ôi, đi đời nhà ma, lời than thở trong văn tế thời xưa, nay thường dùng để nói về cái chết, sự sụp đổ với giọng khôi hài
“Tốt lắm tốt lắm, Tuyền Nguyệt ngươi được lắm, ta nhận người con rể này!” ngoài cửa có người vỗ tay đi đến, mỉm cười nhìn Cuồng Nguyệt.
“Cái này...” Cuồng Nguyệt sửng sốt một chút.
“Chúc mừng ngươi quá tam quan!” Diêm Bá nói “Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi cùng tiểu nữ thành hôn.”
Cuồng Nguyệt kỳ thực sớm phát giác gần đây có chút kỳ quái, há há! May mà ta thông minh, nếu không còn không bị ngươi lừa sao!
Nàng nhàn nhã mà chờ làm tân lang, ở trong viện thưởng hoa thì gặp mỹ nhân kia. Thầm nghĩ: Chờ qua ít lâu nữa, mỹ nhân này cũng sẽ là của mình thì vô cùng vui vẻ.
Nàng tiến lên chào hỏi mỹ nhân kia “Cô nương, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
“Nô tỳ khỏe, không dám làm phiền cô gia quan tâm.” giọng nói của mỹ nhân có chút buồn bực, chẳng lẽ nàng thích ta nhưng thấy ta thành thân cho nên tức giận? Cuồng Nguyệt tự đắc chí, bất quá cũng phải để nàng ăn dấm chua một phen cho nên cũng không vạch trần.
“Vậy tại hạ cáo từ!” nàng xoay người rời đi, còn nhiều thời gian, sao không thật tốt đùa giỡn mỹ nhân này chứ? Ha ha!
Mỹ nhân kia tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Cuồng Nguyệt.
==========================
Bên trong Thiên Hạ Bảo đèn đuốc sáng rực, một mảnh không khí vui mừng, tiếng pháo không ngừng, tiếng chúc mừng liên tục.
Bị những người đến chúc phúc nhiệt tình rót rất nhiều rượu, bước chân Cuồng Nguyệt có chút bất ổn mà bị đỡ trở về tân phòng.
Trong tân phòng, tân nương đội khăn voan đỏ ngồi ở bên giường, Cuồng Nguyệt từ tay hỉ nương cầm lấy đòn cân xốc khăn voan của tân nương, chỉ thấy trên mặt tân nương từng khối từng khối vết thương sần sùi màu đỏ, kinh khủng dữ tợn. Cuồng Nguyệt mở to mắt đến gần tân nương Diêm Lăng, nhìn vết thương trên mặt nàng, chẳng biết tại sao trong lòng hiện lên một tia đau lòng, lúc đó hẳn là rất đau đi? Thê tử của ta! Nàng đưa tay xoa lên gò má của Diêm Lăng, phát hiện da của nàng lại trơn truột non mềm. Diêm Lăng mắt lạnh nhìn tân lang của mình, thấy nàng đột nhiên đến gần mình, trong lòng một trận khẩn trương, cảm giác được tay nàng dao động ở trên mặt của mình, ngực lại khẩn trương nhảy lên. Hỉ nương khẩn trương nhìn tân lang say rượu, thấy nàng chuẩn bị ra tay với tân nương thì vội vã ngăn cản.
Hỉ nương: người chăm sóc dâu
“Cô gia, trước tiên phải uống rượu giao bôi.” Hỉ nương kéo Cuồng Nguyệt lại nói.
“A? Nga.” Cuồng Nguyệt say khướt mà tiếp nhận rượu do hỉ nương đưa đến uống cùng với Diêm Lăng, sau đó phất tay muốn hỉ nương đi ra ngoài.
Hỉ nương lúc này mới an tâm lui ra, trong lòng cười thầm cô gia thật nóng lòng.