Buổi tối, không đợi Diêm Lăng đến cởi y phục của mình, Cuồng Nguyệt chủ động đem mình lột thành trần truồng.
Diêm Lăng khiếp sợ nhìn Cuồng Nguyệt, nàng đúng là nữ nhân!
Cuồng Nguyệt nhìn bộ dáng sợ hãi có chút ngu ngốc của Diêm Lăng cười nói “Không sai, phu quân của nàng là nữ nhân!”
Diêm Lăng nhìn bộ dáng diễu võ dương oai của Cuồng Nguyệt, trong lòng giận dữ, xuất thủ liền muốn đánh chết nữ nhân đáng chết này. Thì ra trải qua một tháng tân hôn cùng mình chính là một nữ nhân, nàng làm sao có thể không phẫn nộ!?
Cuồng Nguyệt né tránh công kích của Diêm Lăng, tranh thủ lấy một kiện ngoại bào bao lấy thân trần nói “Diêm Lăng, nhất dạ phu thê bách nhật ân, chúng ta còn không chỉ là một đêm, nàng có thật sẽ hạ thủ mà giết ta?”
Diêm Lăng không trả lời, chỉ là công kích Cuồng Nguyệt kịch liệt hơn, Cuồng Nguyệt hơi mất tập trung liền bị một chưởng của nàng đánh bay đập vào trên tường, không nhịn được đau đớn mà phun ra một ngụm máu.
Diêm Lăng thấy nàng bị thương, trong lòng níu chặt, muốn ra tay tiếp, làm thế nào cũng không đánh nổi nữa!
Diêm Lăng nắm chặt tay, miễn cưỡng khống chế được cơn giận của mình. Nàng ngồi xổm người xuống nắm thân người của Cuồng Nguyệt ném lên trên trường.
Cuồng Nguyệt bị va chạm không ngừng ho khan, nàng xoay người nhìn Diêm Lăng, không để ý tới ánh mắt khôi phục lại lạnh như băng của nàng kiên định nói “Diêm Lăng, bất luận ta là nam hay nữ, nàng đều đã là thê tử của ta. Điểm ấy nàng phải nhớ rõ!”
“Hừ! Vậy trước tiên ngươi phải giữ lại cái mạng này! Gần đây trong thành có rất nhiều giáo chúng Ma Giáo, tiện thể tìm một người tên là Cuồng Nguyệt. Ta nghĩ chỉ cần ta đem ngươi ra bên ngoài, các nàng sẽ lập tức giết ngươi!” Diêm Lăng lạnh lùng nói, tuy rằng mình không hạ thủ được, thế nhưng cũng không tin rơi vào trong tay ma giáo, nàng còn có thể giữ được mạng! Vừa nghĩ tới bản thân mình hơi động tâm với nàng, nàng liền không nhịn được nổi giận đùng đùng, Cuồng Nguyệt đáng ghét, lừa gạt tình cảm của nàng. Hay là cuộc hôn nhân này từ lúc mới bắt đầu chính là một âm mưu, mục đích là thoát khỏi sự truy sát của ma giáo!
̀i!
Diêm Lăng do dự vài ngày, thực sự không biết phải làm gì Cuồng Nguyệt, cuối cùng vẫn quyết tâm đuổi nàng ra khỏi Thiên Hạ Bảo, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Lúc đi, Cuồng Nguyệt lặng lẽ nhìn bụng của Diêm Lăng vài lần, sau đó không quay đầu bỏ đi!
Người của Ma giáo tra tới tra lui làm thế nào cũng không tra được tung tích của Cuồng Nguyệt, khả năng duy nhất chính là Thiên Hạ Bảo, bất quá cường long không áp rắn độc, các nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Ma giáo giáo chủ, tức là ma giáo yêu nữ Ân Dụ Tranh, người bị Cuồng Nguyệt hại, phái vài giáo chúng giám sát Thiên Hạ Bảo, quả nhiên phát hiện Cuồng Nguyệt từ Thiên hạ Bảo đi ra. Các nàng chuẩn bị chờ Cuồng Nguyệt đi xa Thiên hạ Bảo một chút mới động thủ.
Cuồng Nguyệt đi đã hơn một tháng, Diêm Lăng lại thường xuyên nhớ tới nàng, mấy ngày nay trong lòng nàng buồn bực, buồn nôn, thèm ngủ, nhất là ngửi thấy gối đầu mang theo hơi thở của Cuồng Nguyệt đi vào giấc ngủ. Hiện tại cảm giác buồn nôn lại đến nữa. Vì vậy phải mời đại phu trong Bảo bắt mạch cho mình.
“Chúc mừng bảo chủ, bảo chủ có tin vui!” sau khi đại phu bắt mạch, vui vẻ chúc mừng Diêm Lăng. Diêm Lăng lại sững sờ tại chỗ, điều này sao có thể chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng muốn tìm Cuồng Nguyệt hỏi rõ, thế nhưng nàng không biết Cuồng Nguyệt còn sống hay không.